Bào Đệ Chi Tranh

Chương 5.1: Chính thức khai giảng

Hướng Dương từng đến trường cao trung Minh Hoà xem qua, hai người không tốn nhiều công sức tìm được tòa nhà văn phòng, sau khi nộp học phí tại khoa tài chính ở tầng một, Trần Văn Ngọc cùng Hướng Dương xếp hàng và tìm thấy vị trí của lớp học trên màn hình điện tử trong đại sảnh.

Ngoài tòa nhà ký túc xá, trường cao trung Minh Hoà còn có mười tòa nhà lớn — — một tòa nhà tám tầng ‘toà nhà Sùng Minh’ và bốn toà nhà giảng dạy sáu tầng, đó là ‘tòa nhà Minh Đức, Minh Nghĩa, Minh Nhân cùng Minh Thành’, tòa nhà thử nghiệm sáu tầng ‘tòa nhà Truy Nguyên’, tòa nhà nghệ thuật bốn tầng ‘tòa nhà Song Hinh’, phòng tập thể dục trong tòa nhà ba tầng ‘nhà Khác Thân’, cùng với hai căng tin hai tầng ở phía đông và phía tây các tòa nhà.

101 nằm trên tầng cao nhất của ‘tòa nhà Minh Đức’, điều này khiến Trần Văn Ngọc than thở trong lòng, tế bào vận động của anh khá kém phát triển, leo lên tầng sáu sẽ khiến anh mệt mỏi.

Hướng Dương không cảm thấy áp lực, từng bước một leo lên tầng thứ ba khi đạt đến tầng thứ tư, Trần Văn Ngọc hoàn toàn không theo kịp, Hướng Dương lui về phía anh, buồn cười nói: “Văn Ngọc à, cậu quá yếu, leo cầu thang mà cũng làm cậu mệt mỏi đến thế này.”

Trần Văn Ngọc thở dốc, xua tay: “Đừng thúc giục tôi, cậu đi lên trước đi.”

“Tôi có thể đi đâu đây?” Hướng Dương không vội, đi theo anh từng bước một lên tầng sáu, căn phòng phía bên trái cầu thang là phòng vệ sinh nam, còn có một nửa phòng chứa đồ của lớp học ở giữa, phòng bên cạnh là 101, phòng bên cạnh 101 là 102, theo thứ tự như thế.

Hành lang có người ra vào, ồn ào không thôi, hai người chui qua đi vào bằng cửa sau lớp học.

Trong phòng học đã có hơn phân nửa người, hai tổ giữa đã có người ngồi rồi, một và bốn hàng giữa cũng không có, Hướng Dương nhìn xung quanh rồi hỏi Trần Văn Ngọc: “Muốn ngồi chỗ nào?”

Trần Văn Ngọc cũng nhìn ra chỗ trống không nhiều: “Hàng đầu tiên từ dưới lên thì thế nào?”

Hướng Dương tỏ vẻ đồng ý: “Dù sau thì cậu cũng đừng ngồi phía trước, gần nhà vệ sinh, cậu sẽ bị ngạt thở…… Cậu ngồi bên trong đi? Tôi thích di chuyển nên ra vào rất bất tiện.”

Trần Văn Ngọc từ trong cặp sách lấy ra giấy vệ sinh lau chùi dãy bàn ghế, sau đó ngồi xuống ở cửa phía sau dựa vào tường, chỉnh lại dáng ngồi, ánh mắt lại bắt đầu đảo quanh, nhìn bạn cùng lớp xung quanh.

Hướng Dương cười tươi ngồi xuống, bắt chéo hai chân dài từ gầm bàn đến hàng ghế đầu: “Này, Văn Ngọc, chúng ta không nên ở đây hoài đâu? Tôi đã đói rồi, chúng ta đi ăn trưa trước nhé?”

Trần Văn Ngọc nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã gần 12 giờ: “Ừ, đã 12 giờ rồi. Dù sao giáo viên cũng không có ở đây, chúng ta đi ăn cơm trước đi.”

Khi anh đang nói, một người phụ nữ có mái tóc đen xoăn dài ngang lưng từ cửa bước vào, cao hơn 1m60, tầm khoảng 30 tuổi, đôi mắt màu vàng kim, mặc một chiếc váy dài đến đầu gối và một chiếc áo vest dệt kim ngắn màu trắng, đi một đôi sandal đế xuồng màu xanh da trời.

Lâm Tuyết bước đến bục giảng, vỗ tay ra hiệu im lặng. Khóe miệng cô mỉm cười, giọng nói lại mang theo chút uy nghiêm: “Các bạn học, cô rất vui khi gặp các em ở đây, cô rất vinh hạnh ở chỗ này dạy các em, cô sẽ là giáo viên dạy toán và là giáo viên chủ nhiệm của các em trong năm học này, ba năm cấp ba. Các em có thể gọi cô là cô Lâm, đây là số điện thoại di động của cô, các em có thể lưu lại khi xin phép nghỉ.” Cô lấy một cây bút mực xanh từ trên bục và viết một dãy số trên bảng trắng.

Viết xong, cô quay đầu nói tiếp: “Việc điểm danh chính thức bắt đầu vào 2 giờ chiều, bây giờ xin mời các học sinh đến dọn lớp học, sau khi dọn dẹp xong, mọi người có thể đi ăn cơm trưa, ngủ trưa và quay lại lúc 2 giờ.”