Bào Đệ Chi Tranh

Chương 4.2: Nhập học báo danh

“Ồ, đi đến tòa nhà phía sau rồi lên lầu hai, 10 phòng bên trái là của con.” Rõ ràng là dì quản lí ký túc xá chỉ đường cho anh.

Trần Văn Ngọc nói cảm ơn, theo chỉ điểm đi tìm ký túc xá.

Lầu hai tầng nhà B bên trái có 10 phòng, cửa đều mở, trên cửa viết số chữ cùng dòng chữ 101.

Đây hẳn là một phong cách đăng ký bình thường trong lớp, vừa bước qua 8 phòng đầu tiên anh nhìn đã có người, anh bước vào phòng thứ 9, phòng có cửa số ‘202’

Trường cao trung Minh Hoà xứng đáng là trường cao trung tư thục tốt nhất thành phố.

Ký túc xá dành cho hai người, bước vào cửa sẽ thấy một hành lang trống trải hai bên có giường tầng, bàn ghế, đi vào có vách ngăn, bên trái là phòng vệ sinh, bên phải là ban công nhỏ, đều là cửa bông tuyết, tuy không gian nhỏ nhưng bài trí rất tuyệt.

Trần Văn Ngọc dỡ cặp sách ra, từ trong túi lấy ra khăn giấy ướt lau bụi trên bàn bên phải, Vương Tư Cơ liền biết anh chọn chỗ này nằm, ông kéo vali sang bên phải giường đặt xuống và nói với Trần Văn Ngọc: “Đại thiếu gia, chú đi mua đồ dùng cho con, con ở lại đây dọn dẹp chút đi? Có được không?”

Trần Văn Ngọc không quan tâm thứ ông mua có hợp ý mình hay không, dù sao nếu thực sự không thích thì có thể mua lại, hơn nữa vali cũng cần có người canh giữ, liền nói: “Chú đi đi.”

Sau khi Vương Tư Cơ rời đi, Trần Văn Ngọc lau chùi bàn ghế, tủ, lúc leo cây thang bò lên giường anh nhìn thấy rất nhiều bụi bặm, suy nghĩ một lúc rồi từ trong túi xách lấy ra tấm thảm báo đã chuẩn bị sẵn lót ở dưới giường đệm.

Vì không có dụng cụ nên tạm thời không lau sàn nhà và phòng tắm nên anh dọn vali, gấp quần áo cất vào ngăn tủ, hai cái vali của anh cũng dọn dẹp xong, trước khi Vương Tư Cơ quay lại, anh liền ra khỏi phòng muốn đi sang phòng bên cạnh nhìn xem, bởi vì họ đều là bạn học cùng lớp nên phải cũng chào hỏi gì đó.

Nhưng anh vừa ra khỏi cửa, một người khác đứng ở hành lang cách đó không xa nhìn anh kêu một tiếng: “Văn Ngọc!”

Anh nghe được thanh âm nhìn lại, là Hướng Dương.

Cậu ấy vẫn nhớ anh rất rõ ràng.

Trần Văn Ngọc trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, anh cười ngâm ngâm đi tới Hướng Dương, dùng ngữ khí rất thân thiện nói: “Là Hướng Dương, cậu ở ký túc xá sao?”

“Vậy cậu cũng ở ký túc xá sao? Cậu ở phòng nào? Có mấy người?” Hướng Dương nhìn về hướng anh vừa đi tới.

“202. Một mình tôi.” Anh ngơ ngác trả lời.

Hướng Dương lập tức vỗ đầu, đối với người trong phòng kêu: “Mẹ, đừng quét nữa, chúng ta đổi giường đi!”

Trần Văn Ngọc lập tức hiểu ra: “Cậu muốn dọn lại đây hả?”

“Như thế nào? Không hoan nghênh?” Hướng Dương một bên vọt vào thu dọn đồ đạc một bên buồn cười hỏi.

Mẹ Hướng kỳ quái nhìn Hướng Dương đi vào, nói: “Dương Dương sắp xong rồi, sao con phải đổi giường nữa?” Nói đến đây, bà nhìn thấy Trần Văn Ngọc đang đi vào, liền suy nghĩ một lát: “Ừ…… Có phải bạn cùng lớp Tiểu Trần không?”

Hướng Dương vui mừng khôn xiết: “Mẹ, chúng ta chuyển đến ký túc xá của Văn Ngọc đi! Mẹ có phản đối gì không?”

“Ồ, nhìn xem, Dương Dương nhà chúng ta cùng con thật tốt, không biết còn cho rằng các con quen biết nhau cũng được mấy năm đấy!” Mẹ Hướng oán trách lắc đầu, hỏi: “Con muốn đổi ký túc xá nào?”

“202!” Hướng Dương cuộn chăn đặt trên vai: “Mẹ! Mẹ giúp con lấy quần áo trong tủ trước đi!”

Trần Văn Ngọc gãi đầu: “Tôi giúp cậu lấy gì đó nhé?”

“Được!” Hướng Dương không khách khí với anh: “Văn Ngọc, cậu xem bồn rửa tay chỗ đó có một bộ bồn là của tôi, giúp tôi mang về ký túc xá của chúng ta đi!”

“Được rồi.”

Mẹ Hướng có chút kinh ngạc khi nhìn thấy anh một mình: “Kia, Văn Ngọc con đến một mình à?”

“Không, con đi cùng tài xế, ông ấy đi mua một chút đồ. Con chỉ đang dọn giường đệm, lúc ra ngoài tình cờ nhìn thấy Hướng Dương……”

Mẹ Hướng gật gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, ba người mấy lần chuyển đồ đạc của Hướng Dương sang phòng 202, Trần Văn Ngọc mượn chổi của Hướng Dương bắt đầu quét tước sàn nhà.