Bào Đệ Chi Tranh

Chương 3.2: Ngẫu nhiên gặp Hướng Dương

Hướng Dương quay đầu nhìn anh, không phản ứng gì, đối với người phụ nữ trung niên nói: “Mẹ, cái này, mẹ có thể cùng ông chủ sao chép lại!” Cậu vặn cổ ngồi xuống ghế sô pha bên kia.

Trần Văn Ngọc cúi đầu nhìn chằm chằm đầu gối của mình, nhưng khóe mắt lại nhịn không được ngó qua Hướng Dương, ngủ quan của cậu ta rất thuận mắt, mày kiếm mắt sáng, khóe môi mang nụ cười, phi thường tuấn dật, người cũng như tên, ánh mặt trời tỏa sáng, có dáng vẻ của một cậu bé hoạt bát mới lớn.

Hướng Dương cảm nhận được một ánh mắt mơ hồ đang nhìn mình, hơi khựng lại một lúc, vẫn không nhịn được, quay đầu hỏi anh: “Anh……Biết tôi à?”

“Ừ, không, không phải.” Trần Văn Ngọc lúng túng xua tay, giải thích nói: “Tôi nghe nói học sinh đứng đầu trong kỳ thi tuyển trung học phổ thông năm nay tên là ‘Hướng Dương’……” Cùng tên với cậu ấy, cho nên anh nhịn không được nhìn vài lần. Dĩ nhiên nửa câu cuối anh không nói.

“Là tôi.” Nghe anh nói vậy, Hướng Dương trực tiếp thừa nhận, có chút đắc ý nói: “Ha ha, tôi như vậy nổi danh sao?”

Trần Văn Ngọc ban đầu không biết có phải là cậu ấy không, nhưng bây giờ cậu ấy đã thừa nhận rồi, anh vội vàng nói: “Thật sự là cậu, cậu thật thông minh.”

“Không có đâu!” Hướng Dương khiêm tốn xua tay, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy tự hào, thậm chí nhìn Trần Văn Ngọc còn thuận mắt hơn, người xê dịch về phía anh, bỉu môi hỏi: “Người anh em, cậu cùng lớp với tôi à? Thi đậu Minh Hoà sao?”

“Ừm, tôi với cậu cùng một lớp……” Trần Văn Ngọc bình tĩnh nhìn cậu tới gần.

“Thật trùng hợp!” Hướng Dương vươn cánh tay đem người câu đến dưới khuỷu tay: “Cậu tên gì?”

Trầm Văn Ngọc không có đẩy ra, nhưng rõ ràng có điểm không thoải mái, anh dừng một chút, lắp bắp nói: “Trần……Trần Văn Ngọc. Trần trong cổ xưa, Văn trong hoa văn, Ngọc trong ngọc bội.”

“Ừm ~” Hướng Dương trầm ngâm một lát, tán thưởng nói: “Tên hay quá!”

“Cảm ơn.” Trần Văn Ngọc đúng lúc nhìn thấy mẹ cậu ấy tới gần, vội vàng nói: “Mẹ cậu đến!”

Mẹ Hướng biết con trai mình rất quen thuộc nên cũng không tức giận, cười nói: “Hướng Dương, đây là bạn mới của con sao?”

“Mẹ, đây là Trần Văn Ngọc, cậu ấy cùng con là bạn cùng lớp!”

“Hả? Thật trùng hợp? Tiểu Trần, hay là đi đến nhà dì ăn tối đi?”

“Không được, dì à, chụp ảnh xong con liền về nhà!” Anh sợ mẹ Hướng Dương muốn lôi kéo nên vội vàng bổ sung: “Tài xế của con còn đang đợi ở bên ngoài!”

“Mẹ Hướng dừng lại một chút cười nói: “Được rồi, sau khi khai giảng xong, lại đến nhà dì ăn cơm đi! Vậy dì cùng Hướng Dương về trước.”

“Tạm biệt dì! Hướng……Tạm biệt Hướng Dương!”

“Tạm biệt Văn Ngọc!” Hướng Dương vỗ vai anh, nhìn ra được cậu rất vui vẻ, sau đó đứng dậy cùng mẹ rời đi, cậu đi tới cửa, quay đầu lại đối với Trần Văn Ngọc cười to một tiếng.

Nhìn hai người rời đi, Trần Văn Ngọc thở ra một hơi, ông chủ lúc này đi tới, nhìn anh hỏi: “Này anh em, cậu có muốn chụp ảnh không?”

“Không chụp ảnh, tôi tới……” Anh nói vài câu gì đó với ông chủ, ông chủ gật đầu, đi vào phòng trong, một lúc sau lấy ra một chiếc hộp gỗ cho anh.

Anh trả bằng tiền mặt, rời tiệm chụp ảnh và trở lại trên xe.

“Xin lỗi chú Vương, con mất một lúc mới xong.”

Vương Tư Cơ cười nói: “Không sao đâu.” Cả hai chuẩn bị đi đến lớp phụ đạo Tae Kwon Do đón Cố Viên cùng Cố Triệt.

“Viên thiếu gia cùng Triệt thiếu gia hẳn là huấn luyện xong rồi.” Trần Văn Ngọc ngồi ở vị trí ghế phụ như thường lệ, còn Vương Tư Cơ thì lên lầu đón họ.

Lúc Cố Viên cùng Cố Triệt lên xe, Trần Văn Ngọc cũng không cố tình quay đầu lại, anh chỉ từ gương nhỏ ở ghế phụ nhìn thoáng qua, sợi tóc của hai đứa nhỏ đều thấm mồ hôi, luôn luôn trầm ổn Cố Viên chống đầu thở hổn hển, còn Cố Triệt nằm xụi lơ trên ghế sau.

Anh chỉ nhìn thoáng qua, Cố Viên lại cố tình từ mặt kính nhìn anh, chỉ trong chớp mắt Trần Văn Ngọc liền ngồi thẳng, ánh mắt chuyển hướng ra bên ngoài cửa sổ.

Nhìn ánh mắt Cố Viên, trong lòng anh như bị đâm xuyên thủng, hắn rõ ràng chỉ là một đứa trẻ mười một tuổi, làm sao có thể bày ra loại ánh mắt nhìn chằm chằm ‘ con mồi ’ như vậy?

Trần Văn Ngọc thầm nghĩ chính mình có chút nghi thần nghi quỷ, anh tự cười mình, ôm hai chiếc hộp vào trong ngực, bởi vì Cố Triệt mệt mỏi nên không tranh cải với anh, hành trình này bình an vô sự.

Về đến nhà, Cố Viên và Cố Triệt phải đi tắm rửa, nên trước cơm tối không thấy đâu, khi anh ôm chiếc hộp đi qua phòng khách, Lâm Thời Vũ tình cờ đang ngồi trên sô pha xem tạp chí, nhìn thấy anh, gật đầu cười, nhưng không hỏi anh mua cái gì.

Trần Văn Ngọc ôm hai chiếc hộp trở về phòng, nhẹ nhàng đặt chiếc hộp lên trên bàn sách, sau đó anh cũng đi lấy quần áo sạch sẽ, vào trong phòng tắm nhỏ tắm rửa.

Khi Lý Bình đến phòng thúc giục ăn cơm, Trần Văn Ngọc đang sấy tóc, nghe tiếng liền rút phích cắm, hô: “Dì Bình, con sẽ đến ngay!”

Tóc anh vẫn còn ướt, vì sợ hơi nước bay vào bát cơm nên anh vén vài sợi tóc trên trán ra sau tai rồi vội vàng đi xuống lầu.

Bốn người còn lại đã ngồi vào chỗ của mình, Lâm Thời Vũ quay đầu lại nhìn thấy tóc anh vẫn còn ướt, đứng dậy nói: “Văn Ngọc à, tại sao tóc con vẫn còn ướt! Chị Bình, mang khăn khô đến đây!”

Lý Bình sau khi đem khăn lông lại đây, liền trở về phòng bếp, Trần Văn Ngọc vốn định tiếp nhận khăn cho mình, nhưng Lâm Thời Vũ không cho anh cơ hội này, anh nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Cố Triệt qua khe hở nhỏ che mắt anh, đột nhiên liền dịu ngoan, một lúc sau, Lâm Thời Vũ kiên nhẫn mà cẩn thân giúp anh chà lau tóc.

Biểu cảm Cố Minh Sinh rõ ràng là đang cười, khi tóc của Trần Văn Ngọc không còn hơi nước, Lâm Thời Vũ đặt khăn lông trên ghế rồi kéo Trần Văn Ngọc ngồi xuống ăn cơm.

Sau bữa tối, anh nói “chúc ngủ ngon” với Cố Minh Sinh cùng Lâm Thời Vũ như thường lệ, rồi quay người đi lên lầu.

Chẳng trách anh luôn vội vàng như vậy, ngồi trên bàn ăn luôn cảm thấy chính mình như người thừa, một đứa trẻ nghèo cố gắng hòa nhập với tầng lớp thượng lưu, không khác gì một nhân vật vai ác phá vỡ bầu không khí gia đình ấm áp vốn có……