Bào Đệ Chi Tranh

Chương 2.1: Quà gặp mặt

Khoảng nửa tháng nữa trường trung học Minh Hoà mới khai giảng, điều đó cũng có nghĩa là Trần Văn Ngọc phải ở trong biệt thự Cố gia trong nửa tháng.

Là một ông trùm kinh doanh, Cố Minh Sinh đương nhiên rất bận rộn, Cố Viên và Cố Triệt vì mùa hè đăng ký lớp dạy kèm taekwondo nên đi sớm về muộn không thể gặp nhau, chỉ có để cho Trần Văn Niệm xấu hổ khi thấy Lâm Thời Vũ, trừ bỏ khi có tiệc tùng, anh mới có thể ở nhà nhàn nhã.

Lâm Thời Vũ tự nhiên biết rằng anh không muốn giao tiếp với bà nhiều và anh sẽ không gặp bà vào những ngày trong tuần trừ khi ăn cơm, chỉ thấy anh ngày ngày đều nép mình ở trong phòng, bà cảm thấy lo lắng mới đi lên lầu tìm anh.

“Văn Ngọc, dì vào được không?” Lâm Thời Vũ gõ cửa.

Trần Văn Ngọc vốn đang ngồi đọc sách, khi nghe thấy giọng nói của Lâm Thời Vũ từ ngoài cửa, anh trong lòng khẩn trương, khép sách lại nói: “ Dì, mời vào.”

Lâm Thời Vũ vặn tay nắm cửa đi vào, nhìn thấy anh ngồi ngay ngắn ở bàn làm việc, bà cười hỏi: “Con đang đọc sách à? Dì không làm phiền con chứ?”

Trần Văn Ngọc đứng dậy nhường chỗ ngồi, kéo thang gấp cho bằng phẳng rồi ngồi xuống, sắc mặt kính cẩn trả lời: “Không quấy rầy, không quấy rầy. Dì có chuyện gì sao?”

Lâm Thời Vũ ngồi xuống, oán trách anh: “Dì thấy con ngày nào cũng ở trong phòng, ngoại trừ ăn cơm thì chưa bao giờ rời khỏi cửa. Điều này không tốt đâu ~ Ở độ tuổi của con, con nên tập thể dục nhiều hơn và ra ngoài khám phá nhiều thứ ‘Đọc ngàn quyển sách không bằng đi ngàn dặm’ , đọc trong sách làm sao so sánh được với những gì chính mắt con nhìn thấy? Con thấy dì nói đúng không?”

Trần Văn Ngọc gật gật đầu đáp: “Dì nói đúng, chỉ là Văn Ngọc từng có thói quen ở trong phòng đọc sách, cảm thấy nó rất thú vị.”

“Điều đó là không thể.” Lâm Thời Vũ cân nhắc một chút: “Vừa vặn, con đến thành phố chưa đầy một tuần, con không quen thuộc với nơi này, vì vậy ngày mai hãy để tài xế đưa con đi dạo một vòng, thấy thích món gì thì mua món đó……Nói về điều này, khi con về nhà, dì không chuẩn bị bất cứ thứ gì cho con, vì vậy con giữ thẻ này, mật khẩu là số nhà.” Lâm Thời Vũ nói, từ trong túi áo ngoài lấy ra một tấm thẻ vàng, đưa cho Trần Văn Ngọc.

“Không được, dì, con không thể nhận nó!” Trần Văn Ngọc từ chối nhận.

“Nếu không lấy, chính là không nhận dì là dì của con?” Lâm Thời Vũ giả bộ không vui hỏi.

Trần Văn Ngọc lắp bắp nói: “Dạ……Được ạ.”

Thấy anh đáp ứng, Lâm Thời Vũ híp mắt cười: “Vậy là ổn rồi? Sáng mai để tài xế đưa con đi.”

Trần Văn Ngọc suy nghĩ một lúc, mới hỏi: “Dì à, chú Vương buổi sáng không phải muốn đưa……hai đứa em trai đến lớp phụ đạo sao?” Chú Vương là tài xế của gia đình, ngày thường phụ trách Lâm Thời Vũ cùng Cố Viên, Cố Trạch đi ra ngoài.

“Ai nha, con cùng Viên Viên Triệt Triệt cùng nhau ra ngoài, trước tiên đưa bọn họ đi lớp phụ đạo, sau đó dẫn con đi chơi, buổi tối lại đón tụi nó cùng nhau trở về!”

Trần Văn Ngọc nghĩ đến việc đi cùng Cố Viên Cố Triệt, lặng lẽ thở dài, ngoài mặt cũng đồng ý với mong muốn của Lâm Thời Vũ.

Lâm Thời Vũ rất hài lòng, nói thêm vài lời rồi đi xuống lầu.

Buổi tối lúc ăn cơm, Lâm Thời Vũ tại bàn cơm nhắc tới chuyện này: “Viên Viên, Triệt Triệt, sáng mai Văn Ngọc ca ca cùng các con đi ra ngoài, có gì giới thiệu một chút cảnh đẹp trên đường cho anh hai con biết.”