Tề Duyên xuống xe, cẩn thận khóa cửa xe lại, bước nhanh tới trước đầu xe, nhìn thấy hai người Nghiêm Xuyên Hạo đang đứng đối mặt với một đám đàn ông trung niên cường tráng, bầu không khí rất căng thẳng, giống như sau một khắc sẽ giương cung bạt kiếm.
Khuôn mặt tươi cười ôn hòa của Tề Duyên có chút lạnh lẽo, nhíu mày đi lên: “Xảy ra chuyện gì?”
“Đám người này ngăn ở chỗ này, không cho xe chúng ta đi qua, nói muốn phí qua đường.” Lục Phong không kiên nhẫn nói, xe RV có cửa sổ, nếu hắn tùy tiện động thủ thì cô gái chắc chắn có thể nhìn thấy.
Nếu không phải lo lắng Nam Kiều sau khi biết sẽ cảm thấy hắn là người bạo ngược thô lỗ, hắn đã sớm động thủ rồi.
“Xin chào, xin hỏi tại sao lại ngăn cản đoàn của chúng tôi?” Tề Duyên nhìn đoàn người chặn đường trước mắt, trên mặt lại mỉm cười, lễ phép hỏi.
Lưu Vũ nhìn thấy trên xe lại có một người trẻ tuổi đi xuống, cũng không quá coi thường. Chỉ là tuổi tác của ba người trẻ tuổi này không chênh lệch bao nhiêu với con trai hắn ta, làm cho hắn ta có vài phần mềm lòng, cho nên hắn ta cũng không làm gì quá đáng, chỉ lên tiếng nói:
“Đoạn đường phía trước được đoàn anh em của chúng tôi dọn dẹp sạch sẽ zombie. Anh bạn nhỏ, nếu các người muốn đi qua nơi này phải cần nộp phí qua đường.”
Những người đàn ông trung niên bên cạnh hắn ta cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, anh bạn nhỏ. Gần đoạn đường này đều có rất nhiều zombie, là chúng tôi lần lượt thay nhau chém gϊếŧ và thiêu đốt. Dọn dẹp sạch sẽ như vậy, nếu thu chút phí qua đường cũng không quá đáng chứ? Chúng tôi muốn cũng không nhiều, chỉ cho chút vật tư là được.”
Tề Duyên nghe xong lời của đám người bọn họ, cũng không lập tức đáp lại, chỉ ngẩng đầu nhìn lên quốc lộ. Đường cao tốc nhựa thẳng tắp bằng phẳng, quả nhiên đã bị thanh lý rất sạch sẽ, không thấy bóng dáng zombie chút nào.
Theo lý thuyết, bọn họ quả thật nên trả thù lao, bọn họ cũng không thiếu chút vật tư này, cho đám người này một chút cũng không sao cả.
Chỉ là Tề Duyên thật sự không thích cái loại phương thức giao dịch cưỡng mua ép bán này.
Tề Duyên nở nụ cười, khuôn mặt lạnh lùng có chút thờ ơ, dường như rất tán đồng với lời nói của người đàn ông kia.
Đột nhiên hắn vung tay lên, một đạo lôi điện màu đỏ tím đột nhiên bổ xuống, trực tiếp bổ vào bên cạnh Lưu Vũ, bổ ra một cái hố ở bên cạnh đường nhựa.
Hắn khẽ rũ mắt, thờ ơ nói: “Nhưng tôi không thích loại cưỡng mua ép bán này. ”
Tề Duyên ra tay, Lục Phong cũng không cam lòng yếu thế, hắn ném ra mấy quả cầu lửa, thiêu đốt một vòng xung quanh đám người đàn ông trung niên kia.
Nghiêm Xuyên Hạo càng trực tiếp hơn, mười mũi băng bay ra, lơ lửng vây quanh đám người kia, giống như giây tiếp theo sẽ phất tay đâm vào đám người.
Sắc mặt của mười mấy người cao to cường tráng lập tức trở nên trắng bệch, ót ngăm đen nhanh chóng toát ra mồ hôi, trong lúc này không ai dám lên tiếng. Tuy bọn họ đều có thân hình cường tráng, nhưng lại không ngu xuẩn, vẫn biết mình đá phải tấm ván sắt.
Lưu Vũ nhìn đám anh em ở phía sau không dám mạo hiểm, cắn răng nơm nớp lo sợ nói: “Các người, các người… Chúng tôi cũng chỉ muốn có một chút vật tư để sống qua ngày thôi mà.”
Lục Phong nhìn khuôn mặt thật thà của bọn họ, còn có làn da ngăm đen bị ánh nắng chói chang phơi nắng, bỗng nhiên tò mò hỏi: “Mấy ngày nay các người ở chỗ này thu phí qua đường có làm tổn thương đến người khác không?”
Đám đàn ông kia đồng loạt lắc đầu, người cầm đầu là Lưu Vũ cũng có chút bối rối: “Không có, chúng tôi không đả thương người, mỗi lần chúng tôi đều chỉ cần một chút vật tư mà thôi, hơn nữa chúng tôi không lấy nhiều lắm.”
“Vậy nếu gặp phải người không muốn đưa phí qua đường cho các người thì sao? Anh sẽ làm gì? Anh có gϊếŧ người không?”
“Chúng tôi chỉ cưỡng chế bọn họ thay đổi đường đi, tuyệt đối không đả thương người.” Lưu Vũ sợ hãi trả lời, trước tận thế bọn họ chỉ là người thành thật chỉ biết trồng hoa màu, cũng chưa từng làm chuyện ác, chuyện gϊếŧ người như vậy vẫn không dám xuống tay, nhiều lắm chỉ muốn chút đồ ăn linh tinh thôi.
Tinh thần lực vẫn vờn quanh đám đàn ông này, cũng nhận thấy bọn họ không nói dối, Lục Phong hiểu rõ gật đầu, cũng không hỏi thêm, chỉ tiện tay dập tắt ngọn hỏa bên cạnh.
Nghiêm Xuyên Hạo cũng im lặng thu hồi băng tiễn vây quanh.
Lưu Vũ thấy lửa và băng đều được thu hồi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, dùng bàn tay thô ráp lau mồ hôi không tồn tại trên trán.
May mắn sau khi tận thế hắn ta vẫn còn chút lương tâm. Trước tận thế vẫn có tâm muốn được đi học, sau tận thế sinh tử chưa biết thế nào nên muốn tích lại phúc đức cho con cháu, cho nên chưa bao giờ xuống tay quá nặng với người qua đường, bằng không hôm nay hắn ta thật sự không thể về được nhà.
Tề Duyên cũng không nói gì, loại chuyện này quá nhiều trong tận thế. Người đàn ông to cao cường tráng trước mặt này cũng thuộc loại người còn nhân tính, nhưng trong tận thế có rất nhiều người mất đi nhân tính, bọn họ không chỉ chặn đường cướp bóc, cướp phụ nữ mà thậm chí còn chiếm núi xưng vương, gϊếŧ người lung tung. Loại chuyện này quá nhiều nên bọn họ cũng không thể quản nhiều như vậy được.
Nghĩ đến cô gái ở một mình trên xe, rốt cuộc vẫn không yên lòng, bọn Tề Duyên cũng không có hứng thú tìm bọn họ gây phiền toái, xoay người lên xe.