44.
Lúc đó tôi mới để ý đến chiếc lư hương trước điện thờ có cắm bốn cây nhang.
Mặc dù tôi không biết nhiều về đạo giáo, nhưng khi còn nhỏ, tôi có nghe người lớn nói qua.
Dân gian thờ cúng có câu: tam thần tứ quỷ.
Điều đó có nghĩa là, nếu có ba cây nhang thì chính là thờ thần.
Còn thắp bốn cây nhang là cúng quỷ.
Trong lư hương trước mặt có bốn cây nhang đang cháy, xác suất cúng quỷ rất cao.
Nhưng, ai là người đã đốt nhang?
Tôi không thể suy nghĩ nhiều, vì đó không phải thần, nên tôi sẽ rời khỏi đây.
Tôi từ từ lùi lại, chuẩn bị lên lầu.
Vừa quay người định nhấc chân lên cầu thang, đã nghe thấy tiếng khóc sau lưng.
Âm thanh vô cùng bi thương đến nỗi tôi chết lặng tại chỗ.
Nghe tiếng khóc này, tôi nhớ lại lúc cha mẹ tôi mất sớm.
Thật không dễ dàng gì gặp được một người thầy đối xử với tôi như con ruột.
Nhưng bây giờ người thầy đó lại mất tích.
Tôi càng nghĩ càng buồn và cũng khóc thút thít.
Nhìn chiếc đồng hồ đeo tay do thầy tôi tặng...
Không được! Tôi phải lên tầng 17 để tìm đồng đội và tìm ra sự thật vì sao thầy tôi mất tích!
Nhưng khi tôi bước thêm một bước, tiếng khóc phía sau càng to hơn.
Tiếng khóc này làm tôi khó chịu, chân trở nên bủn rủn.
Tôi quay lại bước đến điện thờ, tìm kiếm nơi phát ra tiếng khóc.
Sau đó tôi nhận ra tiếng khóc phát ra từ bức tượng.
Bức tượng lúc này méo mó, vặn vẹo.
Nửa cái mặt nạ bên trái không ngừng khóc, trông rất ai oán.
Nửa chiếc mặt nạ ác ma bên phải lại càng hung ác hơn.
Răng đỏ rực.
Tôi có cảm giác nó đang bắt nạt chiếc mặt nạ bên trái.
Nhất thời động lòng trắc ẩn.
Tôi cố gắng nói với chiếc mặt nạ: "Ngươi có thể nói chuyện được không?"
45.
Nếu tôi có thể dự đoán trước những điều sắp xảy ra.
Thì có lẽ bây giờ, tôi đã cho bản thân mình vài cái bạt tay.
Ngay khi tôi vừa dứt lời, phân nửa mặt nạ bên trái thật sự lên tiếng:
"Giúp tôi……"
Mặc dù tôi đã chuẩn bị tinh thần, nhưng tôi vẫn bị sốc.
"Ngươi... ngươi là cái gì..."
Mặc dù câu này rất bất lịch sự.
Nhưng tôi thực sự không thể nghĩ ra bất kỳ từ nào để mô tả nó.
"Ta là Lầu Thần... Xin hãy giúp ta."
Lầu Thần? Tôi đã từng nghe qua Bếp Thần, Sơn Thần, nhưng đây là lần đầu tiên nghe đến Lầu Thần.
Đây là nghề mới à?
Bên kia dường như đã đoán được suy nghĩ của tôi.
"Ta là thần của tòa nhà tử thần, nhiệm vụ chủ yếu là canh giữ sự an toàn cho tòa nhà này."
"Nhưng sau khi tòa nhà bị một nhóm yêu ma chiếm giữ, sức mạnh của ta ngày một giảm sút..."
“Tà ma lừa gạt người rất giỏi, ta chỉ có thể dùng chút sức lực còn lại của mình lập ra quy tắc của tòa nhà tử thần này, để hạn chế tà ma hại người.”
"Nhưng qua nhiều năm, những hồn ma kia dần dần sống nhờ trên người ta…”
"Nếu không có ai giúp ta, ta sẽ sớm bị tà ma nuốt chửng..."
"Các quy tắc duy trì sự cân bằng của tòa nhà tử thần sẽ không còn tồn tại nữa..."
Nói xong, hắn lại bắt đầu khóc.
Tôi cảm thấy ớn lạnh, nếu không có quy tắc để hạn chế các ác linh kia, thì tôi và đồng đội sẽ…
“Ngài cần tôi giúp thế nào?!” Tôi vội vàng hỏi.
Lầu Thần dường như đã nhìn thấy hy vọng, trong mắt hắn hiện lên một tia sáng.
Cho dù bị mặt nạ dày che lại, cũng không che giấu được ánh sáng trong mắt hắn.
"Ta bị ác quỷ ăn mòn, cô không cần quỳ lạy ta, cô chỉ cần thắp cho ta bốn nén nhang là được!"
Bốn nén nhang? Tại sao là 4 mà không phải là 3?
46.
Tôi chưa kịp hỏi, Lầu Thần đã giải thích: “Trước đây chỉ cần ba nén hương là đủ để cúng bái, nhưng bây giờ ta đang bị ác quỷ ăn mòn, nên ta cần nhiều năng lượng hơn.”
"Cô định tìm bạn mình ở tầng 17?"
Tôi sững người, làm sao hắn có thể biết được.
Nhưng trong lòng tôi thầm mừng rỡ, phải chăng hắn cũng biết được cái gì.
"Có một người đàn ông cao lớn cường tráng, ước chừng 50 tuổi đã lên tầng 17, đây là bạn của cô sao?"
Nghe hắn nói, tôi không khỏi phấn khích.
Người hắn mô tả là Mã Đại Lưu!
"Ngài... làm sao biết? Ngài đã gặp ông ta?"
Nửa bên trái của chiếc mặt nạ khẽ mỉm cười.
Tất nhiên, vì có chiếc mặt nạ, tôi không thể nhìn thấy hắn cười.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được.
"Ta là thần của tòa nhà này, ta biết ai đang đi vào.”
"Vậy ngài đã bao giờ nhìn thấy một người đàn ông đeo kính, cao khoảng 1m77 chưa? Ông ta đến tòa nhà này khoảng một tháng trước!”
Tôi không nhịn được hỏi thăm tin tức của thầy tôi.
Hắn là Lầu Thần, có lẽ sẽ biết thông tin của ông ấy!
Lầu Thần suy nghĩ một lúc:
"Đã thấy qua. Người kia rất lợi hại, tránh được rất nhiều cạm bẫy, trực tiếp chạy tới tầng 17."
"Vậy sau đó! Ông ấy đã đi đâu? Ông ấy còn sống không?" Tôi lo lắng hỏi không ngừng.
Tôi vẫn đang đợi câu trả lời của Lầu Thần.
Lúc này, nửa bên phải chiếc mặt nạ ngọ nguậy, nửa bên trái phát ra một tiếng kêu đau đớn:
"Mau! Nhanh lên! Thứ đó sắp tỉnh rồi! Mau đốt hương đi!
"Nếu hắn tỉnh dậy! Ta sẽ bị nuốt chửng!"
Lúc này, tôi không còn thời gian để suy nghĩ bất cứ điều gì nữa.
Tôi phải giúp hắn, bởi vì hắn biết thầy tôi đang ở đâu!
47.
Chờ tôi thắp hương xong.
Làn khói dường như có sự sống.
Nó bay thẳng về phía mũi của bức tượng bên trái.
"A~" Bức tượng bên trái khẽ rên một tiếng.
Hương vừa hít vào, nửa bên phải của mặt nạ quỷ dần dần trở nên yên tĩnh.
“Ngài không sao chứ?” Tôi lên tiếng hỏi.
"Ta cần tiêu hóa một chút... lát nữa cô lên lầu, chỉ cần nhìn thấy tượng của ta, nhớ đến thắp hương cho ta..."
Nói xong, tượng thần bên trái chậm rãi nhắm mắt lại.
"Này! Lâu Thần! Chờ một chút, ngài còn chưa nói cho tôi biết chuyện của thầy tôi!" Tôi vội vàng hỏi.
Nhưng lúc này, Lầu Thần không hề nhúc nhích, cũng không có phản ứng gì.
Tôi bực mình ném chiếc bật lửa trên tay.
Hửm? Đây là gì? Tôi nhìn bức tượng trước mặt.
Tôi nhớ trước đây khi nhìn thấy bức tượng, trong lòng bàn tay phải của hắn có cắm chiếc đinh.
Bàn tay của tượng lúc đầu được nâng lên theo chiều ngang.
Nhưng bây giờ, lòng bàn tay này đang hướng vào ngực.
Dường như muốn đâm xuyên qua tim mình vậy.
Thật kỳ lạ ...
Nhưng bây giờ Lầu Thần đã ngủ, tôi không có cách nào để hỏi thêm nữa.
Tôi chỉ có thể nuốt nghi ngờ xuống, chờ hắn tỉnh dậy sẽ hỏi.
Vấn đề ở tầng 9 đã được giải quyết, tôi quyết định tiếp tục lên tầng trên.
Lần này, tôi đi lên không xảy ra chuyện gì kỳ lạ.
Chẳng mấy chốc đã tới tầng mười.
Với ánh sáng yếu ớt của chiếc điện thoại di động, tôi nhìn thấy hai ngôi nhà nhỏ.
Một màu đỏ và một màu xanh lá cây.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là trên cửa căn nhà an toàn màu đỏ được đánh dấu chữ “Nguy hiểm”.
Nhưng trên cánh cửa màu xanh lại có chữ “an toàn”?
Tôi nhớ trong các quy tắc ở tầng dưới, đã ghi ngôi nhà an toàn có màu đỏ.
Đã xảy ra chuyện gì?
48.
Tôi không nghĩ nhiều nữa.
Bởi vì hiện tại không có nhiều nguy hiểm.
Hoặc cũng có thể tôi đã tránh được nguy hiểm rồi.
Trong hành lang tối om, chỉ có hai ánh đèn xanh đỏ yếu ớt phát ra từ hai cánh cửa.
Mang lại cảm giác ma quái.
Ngoài mùi thối rửa trong không khí, bụi bặm cũng ngày càng nhiều.
Thật may, ngày thường tôi đều sử dụng khẩu trang. Cho nên tôi cũng tự giác lấy khẩu trang đeo vào.
Sau khi dừng lại một lúc, tôi tiếp tục đi về phía tầng 11.
Ở khúc quanh từ tầng 10 đến tầng 11.
Tôi lại thấy điện thờ Lầu Thần.
Chỉ là lần này có chút kỳ quái, điện thờ không đặt thẳng ở tầng 11.
Thay vào đó, nó được đặt ở góc giữa hai tầng.
Nhớ lại lời dặn của Lầu Thần, tôi thắp bốn nén nhang trong lư hương.
Khói lại bay vào nửa bên trái của mặt nạ.
Nhưng không biết có phải ảo giác hay không, lúc này trái tim bên tay trái càng đỏ hơn.
Với kinh nghiệm trước đây.
Mỗi khi đi đến một tầng, sẽ gặp vô số chuyện bất ngờ.
Vì vậy, khi đến gần tầng 11, tôi giảm tốc độ.
Cẩn thận lắng nghe xem có động tĩnh gì không.
Yên tĩnh……
Yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở.
Tiếng hít thở! Tại sao bên tai tôi lại có tiếng hít thở?
Da đầu tôi tê rần, không dám nghĩ thêm, thậm chí không dám quay đầu lại nhìn.
Trong lòng hốt hoảng, khiến tôi đứng không vững và ngã ngửa ra sau.
Ót tôi đập vào bậc cầu thang.
Cơn đau dữ dội khiến tinh thân tôi trở nên hoảng hốt.
Tôi không biết mình đã lăn bao nhiêu vòng mới dừng lại.
Tình cờ lại dừng ở trước điện thờ Lầu Thần.
Trong bóng tối, tôi mơ hồ thấy Lầu Thần mở mắt.
Nhìn tôi chăm chú.
Nhưng khi tôi chớp mắt, mắt Lầu Thần lại nhắm chặt.
Chết tiệt, xem ra tôi bị té đến ngu người luôn rồi.
49.
Là một cảnh sát, tôi thường xuyên được huấn luyện chiến đấu.
Cho nên, đau đớn về thể xác tôi có thể chịu được.
Nhưng cú ngã lúc nãy làm tôi có chút choáng váng.
Tôi cẩn thận sờ phía sau đầu.
Nó có chút ẩm ướt, thì ra đã chảy máu rồi.
Trong hoàn cảnh này tôi lo lắng máu sẽ thu hút những thứ xấu xa.
Ngay lập tức, tôi xé một mảnh vải trên cái áo đang mặc.
Cẩn thận đem đầu băng bó lại.
Cố gắng ngăn không cho máu chảy ra nữa.
Lúc này, điện thoại không thể mở được, tôi không biết có phải đang bị ma quỷ quấy phá hay không.
Tôi lấy điện thoại ra nhìn, màn hình vẫn tối đen.
Phải làm sao đây, tôi chắc chắn tiếng thở mà tôi nghe thấy không phải là ảo giác.
Có gì đó trên tầng 11!
Tôi từ từ đứng dậy và nhìn lên tầng 11.
Mặc dù tôi không nhìn thấy gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được mối đe dọa ẩn giấu trong bóng tối.
Nó cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi!
Tôi liếc nhìn cây bên cạnh điện thờ.
Đúng! Có nến!
"Xin lỗi, Lầu Thần! Mượn cây nến của ngài một chút!"
Tôi đốt một cây nến.
Trong đầu lại liên tưởng.
Trong hành lang tối om không có chút ánh sáng nào.
Người phụ nữ bê bết máu.
Cầm ngọn nến đỏ.
Tôi rùng mình và gạt bỏ những suy nghĩ kỳ lạ của mình sang một bên.
Rút dùi cui từ phía sau thắt lưng.
Sau đó điều chỉnh dùi cui về kích thước dài nhất.
Hướng dùi cùi về phía trước để thăm dò.
Lúc này, tôi không khác gì một người mù.
Ngay khi tôi bước tới bước thứ 8.
Chiếc dùi cui trong tay đập vào một vật thể lạ.
Tôi dùng sức đâm mạnh, nhưng nó nặng quá nên tôi không chọc được gì cả.
Hơn nữa, cái cảm xúc đó…. Giống như con người!
Hay đúng hơn, giống như một xác chết...
50.
Tôi lại chọc sang một bên.
Không có một kẽ hở nào, cả sàn đầy những thứ như vậy.
Tôi giơ ngọn nến lên.
Tôi muốn xem kỹ hơn nó là gì.
Nhưng cánh tay tôi có hạn, mơ hồ chỉ có thể thấy một đoàn màu trắng, cao lớn giống như người.
Nhưng tôi không thể nhìn rõ nó là gì.
Phải làm gì đây, đường đi đã bị chặn.
Có nên quay lại đường cũ không?
Tôi không cam lòng, tôi đã đi được nửa chặng đường rồi.
Nhưng số lượng nhiều như vậy, nó là gì chứ?
Chẳng lẽ những thứ chặn phía trước đều là xác chết?
Tôi nghiến răng nhìn cây nến trong tay.
Ném nó về phía tầng 11.
Cây nến bay lên tạo thành hình vòng cung parabol.
Nhanh chóng rơi xuống giữa tầng 11.
Lúc đó tôi mới nhìn rõ thứ gì đang chắn ở tầng 11.
Hóa ra là ma-nơ-canh? ? ?
Có khoảng một chục con ma-nơ-canh, đàn ông, phụ nữ và thậm chí cả trẻ em.
Chúng được đặt ở một góc đối diện với tầng 10.
Tôi thầm nguyền rủa trong lòng: Kẻ nào đặt cái này ở đây thật đúng là biếи ŧɦái.
Nếu như có người tinh thần không vững, đi tới đây đột nhiên nhìn thấy mười mấy người sắc mặt tái nhợt đứng ở cầu thang, nhất định sẽ sợ chết khϊếp.
Chẳng qua chúng chỉ là những con ma-nơ-canh bằng nhựa.
Nhưng tại sao nó lại nặng như vậy, ngay cả khi chạm vào nó cũng giống như da người?
Chẳng lẽ tôi ngu ngốc đến nỗi không phân biệt được giữa nhựa và da người?
Tôi cẩn thận bước lên tầng 11 và di chuyển những con ma-nơ-canh bằng nhựa sang một bên.
Rồi nhặt cây nến dưới đất lên.
Chỉ là khi cúi xuống nhặt đồ, tôi luôn cảm thấy phía sau có hàng chục ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tôi tự an ủi, đừng tự mình dọa mình.
Tất cả đều là ma-nơ-canh bằng nhựa nên không có gì phải sợ.
Nhưng khi tưởng tượng những con ma-nơ-canh này luôn nhìn chằm chằm sau lưng khi tôi bước lên cầu thang.
Không dựng tóc gáy thì quả thật là nói dối.
Tôi di chuyển mấy con ma-nơ-canh một lần nữa để cho chúng quay mặt vào tường, sau đó tôi vỗ tay vô cùng hài lòng.
Tiếp tục đi lên tầng 12.
51.
Vừa mới xoay người đi lên vài bước.
Tôi nghe thấy một âm thanh sột soạt yếu ớt phía sau.
Khi tôi quay lại, âm thanh lại biến mất.
Tôi tiếp tục leo lên cầu thang, âm thanh đó lại vang lên.
Thậm chí còn có tiếng cọ xát do va chạm với nhau.
Có gì đó không đúng!
Tôi không thể quản nhiều như vậy, phải nhanh chóng chạy lên.
Dù chạy nhưng tôi vẫn phải tiếp tục đếm bước chân, không thể chạy quá nhanh.
Ở ngã rẽ, tôi lại thấy điện thờ Lầu Thần.
Tôi vội vàng thắp nén nhang.
Dù đằng sau có vật gì kỳ quái, tôi vẫn phải thắp nhang cho Lầu Thần.
Nếu Lầu Thần xảy ra chuyện.
Các quy tắc của toàn bộ tòa nhà này sẽ không còn tồn tại.
Hậu quả đối với tôi và các đồng đội không thể tưởng tượng được...
Tiếng sột soạt phía sau càng rõ rệt.
Mơ hồ có thể nghe được tiếng lòng bàn chân đang chạm vào xi măng.
Tôi nâng ngọn nến trong tay và chiếu nó ra sau lưng.
Là một đôi chân của đàn ông!
Không lo được nhiều như vậy, tôi thắp hương rồi quay người tiếp tục chạy.
Tôi cũng không để ý tầng tiếp theo có gì.
Lấy lá bùa trong túi ra và nắm chặt trong lòng bàn tay.
Một tay cầm nến, một tay cầm lá bùa. Tôi chạy một mạch thẳng lên tầng 14.
Âm thanh phía sau càng ngày càng rõ hơn!
Xem ra từ tầng 11, tôi đã trêu chọc không ít thứ đuổi theo.
Mấy thứ đó có thể sẽ sợ lá bùa tôi cầm trong tay!
Âm thanh phía sau càng ngày càng gần.
Có tiếng bước chân và tiếng nước nhỏ giọt.
Ngoài ra còn có nhiều âm thanh như tiếng côn trùng chạm đất, tiếng kéo lê vật gì.
Tôi không đủ can đảm quay lại xem những thứ đó là gì.
Chỉ muốn chạy khỏi đây thật nhanh!
Khi tôi đến một góc của tầng 14, đang khẩu trương thắp hương cho Lầu Thần, ngọn nến trong tay tôi vụt tắt!
Mồ hôi lạnh túa ra toàn thân, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt.
Tôi run rẩy thắp lại nến.
Nhưng! Một giây sau nến lại tắt.
Tôi đốt lần nữa, ngay lập tức nó lại bị dập tắt.
Như thể có một người vô hình đang đứng bên cạnh thổi tắt nến vậy.
Khoảnh khắc ngọn nến bị dập tắt, âm thanh ở phía dưới bắt đầu tăng tốc.
Mắt thấy nó sắp đến tầng 14!
52.
Tôi không để ý nữa, tiếp tục thắp nến.
Hướng tầng 15 chạy đi.
Nếu như không ngoài dự liệu thì tầng 15 sẽ có nhà an toàn!
Nhưng chuyện này cũng giống như đánh bạc, nếu các quy tắc không đúng thì sao.
Nếu tầng 15 không có ngôi nhà an toàn thì thế nào?
Tôi đã không còn đường lui nữa.
Những thứ ở tầng 14 không đơn giản, nó có thể thổi tắt nến của tôi!
Ngay khi tôi chuẩn bị lên đến tầng 15.
Đột nhiên chân trái của tôi bị vướng vào một vật gì đó.
Cảm giác vừa lạnh vừa đau.
Tôi đá mạnh về phía sau, nhưng không có gì ở đó cả.
Tôi biết, lại là thứ vô hình đó.
Tôi nhặt lá bùa và ném xuống chân mình!
Chẳng mấy chốc, đôi chân đã được thả lỏng.
Sau lưng có tiếng hét thảm thiết.
Khi lên đến tầng 15, tôi liều mạng mở cửa căn nhà an toàn màu đỏ.
Tôi chạy vào bên trong!
Ngồi xổm ở một góc, dùng tay bịt mũi.
Vì sợ thở quá mạnh sẽ bị những thứ đó nghe thấy.
Không lâu sau khi tôi đóng cửa căn nhà.
Âm thanh bên ngoài ngày càng lớn.
Có âm thanh đi lên lầu trên.
Ngoài cửa còn có vài âm thanh sót lại.
Tại sao họ không đi...
Họ nghi ngờ tôi đang trốn bên trong?
Tôi từ từ ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc tiếp theo! Tôi sững người, mắt mở to sợ hãi.
Phía trên ngôi nhà đều làm bằng kính.
Lúc này, một nửa khuôn mặt chết chóc với nước da xám xịt, nửa còn lại là đầu của con ma-nơ-canh đang ở bên ngoài tấm kính. Hắn đang muốn nhìn xem bên trong có gì.
Rõ ràng hắn đã phát hiện ra tôi!
Hướng về phía tôi nở nụ cười quái dị.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn đập đầu vào kính một cách thô bạo.
Tôi không thể khống chế được sự hoảng loạn của mình.
Lập tức đẩy cửa ra.
Ban đầu tôi nghĩ nếu tôi đi xuống, sẽ có ít những thứ này hơn.
Tôi loạng choạng định chạy xuống lầu.
Nhưng khi bước ra khỏi cửa, tôi mới nhận ra cả tầng trên và tầng dưới đều đã bị chúng bao vây!
Một số có hình dạng con người.
Cả người đầy máu, giống như những con thỏ bị lột da.
Một số không còn nhìn ra hình thù nữa.
Chúng nhanh chóng bao vây tôi.
Tôi định quay trở lại trốn trong ngôi nhà an toàn.
Nhưng cánh cửa phía sau đã bị con quái vật trước đó chặn lại.
Chẳng lẽ tôi sẽ chết ở nơi này sao?
(Còn tiếp)