Cấp Quận Nam động đậy, mở mắt ra, mặt không cảm xúc, nói:
“Năm Hán Vũ, năm 97 trước công nguyên, là ngày gia tộc tôi bị diệt vong, tôi cũng chết vào ngày hôm đó."
Chuyện này làm tôi nghĩ đến một bài thơ cổ tựa Giả Sinh, nửa đêm, trước bàn trống, không hỏi muôn dân lại hỏi quỷ thần, chuyện diệt môn, chỉ sợ chỉ có bạo quân làm được.
[Bài thơ cụ thể đã dịch:
Tuyên Thất cầu hiền, hỏi biếm quan,
Giả Sinh tài đức thực vẹn toàn.
Nửa đêm chúa vời vào điện vắng,
Hỏi quỷ thần, chẳng hỏi dân gian!]
“Hán Vũ Đế tàn bạo như vậy, lúc sinh thời có phải đã làm rất nhiều chuyện xấu, tàn hại quá nhiều trung lương không? Hoặc là anh có thể kể một số chuyện có liên quan đến Hán Vũ Đế không?”
Tôi đột nhiên nhớ tới giáo sư có dặn làm bài luận văn về Hán Vũ Đế, hạn nộp là ngày mai.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm giác được ánh mắt lạnh của Cấp Quận Nam bắn tới, lúc này tôi mới ý thức được mình lạc đề, vì thế ngoan ngoãn:
“Mời ngài tiếp tục.”
Tôi làm động tác mời.
“Thủy tổ Tỷ Can của tôi vì khuyên can Trụ Vương nên bị gϊếŧ, và an táng ở Cấp Quận, nhiều thế hệ tổ tiên Cấp Quận vì bảo vệ lăng mộ của ông nên canh giữ ở đó, họ Cấp Quận hình thành từ đó."
À, hóa ra họ Cấp Quận hình thành như thế, tôi liền gật gật đầu, tôi còn là sinh viên trường Văn Học mà không biết dòng họ Cấp Quận, thật là hổ thẹn, hổ thẹn mà. Vì thế tôi đến chỗ gần hắn nhất và ngồi xuống, chờ hắn từ từ kể ra về lịch sử gia tộc và thân phận của hắn.
Tỷ Can! Tên này đúng là có thân phận không nhỏ.
“Nhưng sao anh có chân thân(*)?”
(*) Cơ thể thực, thực thể.
Tôi rất tò mò về điều này.
“Bởi vì sứ mệnh.”
“Vậy sứ mệnh của anh là gì?”
“Bảo hộ em.”
Cấp Quận Nam mím môi, sau khi nói xong liền đứng dậy đi vào phòng của bản thân.
“Này này này, khoan đã, tôi còn chưa có hỏi xong đâu, tại sao anh phải bảo vệ tôi, có phải trên người tôi có nhiều bí mật không?”
Tôi vội vàng theo sau, nhưng tốc độ vẫn chậm hơn hắn một chút, nên bị đυ.ng lên cửa.
“Điều này thì em không cần biết!”
Câu trả lời lạnh lùng từ trong phòng truyền ra, đến khi muốn nghe kỹ thì không còn tiếng động nào.
Tôi tức giận dậm chân, sao tới điểm mấu chốt lại dừng hả? Tôi đặt mông ngồi trên sô pha, nghĩ tiền tiết kiệm hai năm mấy của mình chỉ đổi được mấy câu trả lời, thật là làm người ta tức và buồn mà!
“Ục ục ục”
Tôi còn chưa mắng xong, cái bụng liền kháng nghị, tôi nhìn thoáng qua cái bụng của mình, thở dài, đói bụng rồi, phải ăn cơm.
Được, chờ tôi cơm nước xong lại mặc cả giá với con quỷ này!
Tôi hướng phòng của Cấp Quận Nam và hừ lạnh một tiếng, sau đó mở cửa ra ngoài: “Quỷ hẹp hòi, chờ tôi cơm nước xong lại từ từ tính toán với anh."
Nhưng vừa mới ra căn hộ, tôi liền thấy được một thân ảnh quỷ dị, suýt nữa là hù dọa làm hồn tôi bay đi mất.
“Anh… anh ra đây bằng cách nào?”
Tôi lại nhìn thoáng qua căn hộ, xác định cửa đích xác không có mở.
“Em không phải muốn đi ăn cơm sao?”
Cấp Quận Nam hỏi lại, sau đó người đàn ông cao to bước về phía trước.
Móa, sao tai thính thế, sao hắn không đi làm gián điệp nhể, để nghe lén Obama nói chuyện nha! Tôi trừng mắt với hắn, thấy hắn căn bản không biết xấu hổ vì đã nghe lén, nên tôi đành xấu hổ thay hắn vậy.
Nhưng sau đó tôi mới biết là tôi sai, bởi vì không xấu hổ chân chính còn ở phía sau.
Thảm lông dê mềm mại, đèn treo thủy tinh quý giá, hoa lệ chính là yến hội Mãn Hán, tôi không thể tin được nhìn thoáng qua, sau đó nuốt nuốt nước miếng, nhà hàng này đúng là cao cấp bật nhất, không kém phần xa hoa có nội hàm!
Tôi nhìn nhìn Cấp Quận Nam, a, tên này dễ thích ứng thật, cầm đũa lên liền tự lo gắp đồ ăn ăn, thói quen này quả thực kỳ cục!
Cái bàn hơi lớn, khoảng cách giữa tôi và hắn khá xa, sợ hắn không nghe tôi nói, vì thế, tôi dứt khoát khiêng ghế, chuyển qua bên cạnh hắn, dùng khuỷu tay của tay cầm đũa khều khều hắn và nở nụ cười ngọt ngào:
“Cấp Quận Nam, anh vẫn có lương tâm nhể, thấy tôi giúp anh nhiều như vậy, mời tôi ăn một bữa cơm cũng là chuyện nên làm, thế tôi đây liền không khách khí nha.”