Bạn Gái Cũ, Em Muốn Trốn Sao

Chương 59: Ai tính kế ai

Hoắc Vũ ghé miệng vào tai Diệp Mộng Vy, nhỏ giọng nói:

_ Lục Đình Thái bị dụ dỗ giống anh rồi!

_ Gì chứ? Anh mà bị ai dụ cho được, em không nói anh dụ là anh may rồi, ở đó mà đổ cho em.

_ Em lớn tiếng vậy làm gì, sợ người khác không nghe thấy sao?

_ Em...

Diệp Mộng Vy không so đo với Hoắc Vũ, chăm chú nhìn ly rượu đã uống cạn của Lục Đình Thái, một chút gì đó còn vương lại trong ly khiến cô ngờ ngợ đến một thứ...

_ Nhìn ra rồi?

_ Ái Phương bạo quá đi mất, em không nghĩ con bé lại là người chủ động đến cùng đường như vậy!

_ Em cũng vậy mà!

_ Hoắc Vũ, sao cái xấu anh đều cho em gánh còn cái tốt đẹp đều úp lên đầu anh vậy? Tàn ác thật đó!

Có phải chọc chúa sơn lâm là sở thích của các ông hay không mà cứ nắm đầu các chị sư tử hà đông ra chọc hoài vậy? Hoắc Vũ chắc là người có sở thích chọc giận vợ, vì vợ mình mới có thể bảo toàn tính mạng, chứ chọc vợ người ta là gọi vợ mình hốt xác mình về.

Hoắc Vũ nhìn vẻ mặt tức giận của Diệp Mộng Vy, không nhịn được mà cười lớn, gây không ít sự chú ý với người xung quanh. Họ nhìn anh có gương mặt khác như vậy, nhất thời tỏ ra không quen cho lắm!

Kim Vân Vi đang chơi cùng Diệp Hoắc Ảnh Quân, nghe tiếng cười vang vọng của Hoắc Vũ, nhíu mày hỏi cậu nhóc:

_ Ba con bị sao vậy, có phải chạm dây thần kinh không?

_ Ba con chọc mẹ nên ba mới cười như vậy! Ba bảo, chọc mẹ con rất vui, nghe mẹ mắng cũng rất vui tai.

_ Người yêu nhau đều như vậy sao? Bảo Bảo, con có ai có thể giới thiệu cho cô, chẳng hạn như một người cao như ba con, đẹp trai ga lăng, ân cần là được!

_ Ở trường con có rất nhiều người, họ thường đến đón con của họ, lỡ như con giới thiệu cho cô một người đã có vợ thì sao?

_ Nói như vậy cũng đúng! Thôi bỏ đi, Bảo Bảo lo học là được, đừng nghĩ đến chuyện này nữa!

...

Liên Dạ Nguyệt buồn chán đi ra bên ngoài, phía sau liền có người bám theo, không đợi cô ta có cơ hội phản ứng, người đó đã kéo tay Liên Dạ Nguyệt đẩy vào một góc, tay bịt miệng cô ta, nhỏ giọng cảnh cáo:

_ Cô mà lên tiếng, tôi sẽ đẩy cô xuống hồ đấy!

Liên Dạ Nguyệt bình tĩnh trước anh ta, còn thẳng tay đẩy anh ta ra, lạnh lùng lên tiếng:

_ Giang Ngọc Tôn, anh làm trò khùng điên gì vậy? Uy hϊếp tôi, anh không biết hậu quả sao?

_ Tôi còn sợ cái hậu quả mà cô nói sao? Có giỏi thì cho tôi xem thử đi!

Liên Dạ Nguyệt nhếch mép cười, đối với hạng người này, không biết rõ lí do thì sao cô ta có biện pháp trừng trị chứ? Liên Dạ Nguyệt dùng sự quyến rũ của mình, muốn biết mục đích của Giang Ngọc Tôn là gì!

_ Vậy anh muốn gì ở tôi đây? Dày công uy hϊếp tôi như vậy, anh muốn lợi dụng tôi làm gì?

_ Liên Dạ Nguyệt, cô thức thời nhanh thật đó! Tôi muốn cô dụ Diệp Mộng Vy vào phòng khách sạn tôi chỉ định, chỉ cần như vậy, cho dù cô muốn gì ở tôi cũng được!

Liên Dạ Nguyệt vừa nghe xong đã tỏ ra khinh thường, nhìn Giang Ngọc Tôn với ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhướn mày kiêu ngạo, lãnh đạm lên tiếng:

_ Vậy anh nghĩ tôi có vì anh mà hại người của mình không? Tôi có vì tình yêu của mình mà dâng hiến người của mình cho người đàn ông mình thích không?

_ Cô... thật sự không muốn làm sao? Có tin tôi đẩy cô xuống hồ không?

_ Đẩy đi, tôi không biết bơi đâu, anh dám đẩy không?

Liên Dạ Nguyệt kɧıêυ ҡɧí©ɧ, khiến Giang Ngọc Tôn tức giận đã đẩy mạnh cô ta xuống hồ bơi, tiếng động mạnh kinh hãi đến người bên trong hội trường, tất cả đều đồng loạt kéo nhau ra xem chuyện gì vừa xảy ra.

Giang Ngọc Tôn đứng trên bờ đắc ý, nhưng lại tỏ ra sợ hãi khi nhiều người đến xem kịch như vậy! Anh ta muốn rời đi, nhưng lại bị chặn lại bởi Hoắc Duệ Thần, khiến anh ta chùn bước.

_ Cứu tôi, cứu với...

Liên Dạ Nguyệt vùng vẫy trong hồ, Nhất Tinh Thần không nghĩ ngợi mà cởϊ áσ ngoài ra, lao xuống nước cứu Liên Dạ Nguyệt, bế cô ta lên bờ an toàn. Do uống quá nhiều nước, Liên Dạ Nguyệt bất tỉnh sau khi đưa lên, khiến tất cả đều trở nên sợ hãi.

Nhất Tinh Thần cấp cứu sơ bộ, Liên Dạ Nguyệt bị sặc nước, tỉnh lại sau cơn mê, sợ hãi lao vào lòng Nhất Tinh Thần. Liên Dạ Nguyệt bật khóc, lúc này Liên Thành mới hay chuyện liền chạy đến, ngồi cạnh con gái mình, lo lắng hỏi:

_ Nguyệt Nhi, con sao vậy, sao lại ra nông nỗi này? Không sao chứ, là ai đã làm, ai đã làm ra chuyện này?

_ Ba, ba phải làm chủ cho Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi bị oan lắm ba, ba phải đòi lại công bằng cho Nguyệt Nhi.

_ Nguyệt Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mau nói cho ba biết đi!

Liên Dạ Nguyệt bây giờ đang trong tình trạng là người bị hại, nhìn cô ta cả người ướt sũng, lạnh đến run rẩy, vẻ mặt còn tỏ ra đáng thương, tay nắm chặt lấy tay Liên Thành, run rẩy chỉ tay về phía Giang Ngọc Tôn, uất ức nói:

_ Ba ơi, Nguyệt Nhi bị Giang thiếu đẩy xuống nước, chỉ vì con không đồng ý giúp anh ta làm chuyện xấu. Ba ơi, ba dạy Nguyệt Nhi không được hùa theo người xấu, vậy mà anh ta lại làm như vậy với con. Ba ơi, Nguyệt Nhi sợ lắm!

_ Nguyệt Nhi đừng sợ, ba sẽ nói chuyện này cho ba cậu ta là Giang Ngọc Phạm, con mau đi thay đồ đi, bệnh sẽ khiến mẹ con lo lắng, chuyện ở đây để ba lo.

_ Ba không được nương tay với loại người này!

_ Được, ba sẽ không nương tay.

Diệp Mộng Vy đi đến kéo tay Nhất Tinh Thần, nhỏ giọng nói:

_ Giúp tôi chăm sóc con bé, tôi phải ở đây giải quyết chuyện này!

_ Không thành vấn đề.

Nhất Tinh Thần bế Liên Dạ Nguyệt đi, trước khi đi còn không quên ném cho Giang Ngọc Tôn một ánh mắt đầy "yêu thương".

Liên Thành là người hiểu chuyện, nhưng đυ.ng đến con gái của ông, cho dù có là ai thì cũng sẽ bị trừng phạt. Liên Thành đi đến trước mặt Giang Ngọc Tôn, dùng giọng điệu nhỏ nhẹ hỏi chuyện với anh ta:

_ Giang thiếu, rốt cuộc con gái của tôi đã làm gì khiến cậu phải ra tay như vậy với con bé? Nguyệt Nhi không biết bơi, con bé cũng chưa từng ức hϊếp ai, còn vô cùng dịu dàng, sao cậu lại làm như vậy? Đến nhờ vả không được thì liền tức giận sao? Nguyệt Nhi đã lớn rồi, có thể phân biệt được đúng sai, nó biết cậu sai mà cậu còn sinh sự như vậy! Giang gia đúng là có phước thật, có được một người con trai như cậu.

Giang Ngọc Tôn im lặng, chỉ cần anh ta lên tiếng, mọi chuyện đều sẽ bị bại lộ, sẽ khiến cho sự nghiệp của anh ta bị lung lay, đến Tử Đại cũng có chuyện.

Diệp Mộng Vy đi đến, cúi người trước Liên Thành, sau đó nhẹ nhàng nói:

_ Bác trai, chuyện này có một phần lỗi của con, có thể cho phép con mạo muội xen vào không?

_ Cô là... Diệp Mộng Vy? Tôi có nghe Nguyệt Nhi nhắc đến cô nhiều lần, nếu đã có liên quan đến cô, vậy cô cứ tự nhiên.

_ Cảm ơn bác.

Diệp Mộng Vy nhẹ nhàng nói lời cảm ơn với Liên Thành, nhưng khi quay sang Giang Ngọc Tôn đã là gương mặt khác! Cô lạnh lùng xa cách, không vui khi Giang Ngọc Tôn biến thành một con người khác hẳn lúc trước. Cô nhìn Giang Ngọc Tôn hồi lâu, cuối cùng cũng có can đảm lên tiếng:

_ Giang Tôn, chúng ta là bạn, là bạn quen nhau bốn năm, ngoài bạn ra em còn xem anh là anh trai, không có chút tình cảm nào quá phận. Đổi lại là anh, vì tình yêu của mình mà đánh đổi người khác, anh thấy có đáng không? Giang Tôn, nghe lời em, quay đầu bây giờ vẫn còn kịp.

_ Không kịp nữa rồi, anh đã yêu em quá nhiều rồi, tất cả đã không còn kịp nữa!

_ Tại sao không còn kịp nữa?