Bạn Gái Cũ, Em Muốn Trốn Sao

Chương 19: Lời nói vu vơ

Hoắc Duệ Thần cầm theo vài quyển sách tâm lý học ra khỏi Hoắc gia, lái xe ghé qua cửa hàng bánh ngọt gần khu nhà Diệp Mộng Vy. Chọn một cái bánh kem vị khóm, sau đó lái xe đến chung cư Diệp Mộng Vy.

Anh ta biết bây giờ cô đang ở cùng Hoắc Vũ, mới ngang nhiên đến đây, nếu không có lết đến anh ta cũng không dám.

Cầm chiếc bánh kem trên tay, đưa tay định gõ cửa, nhưng suy nghĩ gì đó rồi quyết định ấn chuông. Điệp Mộng đang làm bữa trưa, nhanh tay tắt bếp rồi đi ra mở cửa.

Hình ảnh Hoắc Duệ Thần xuất hiện, khiến Điệp Mộng có chút lúng túng, ngượng ngùng hỏi:

_ Anh đến tìm chị Vy Vy sao? Chị ấy về ngoại cùng anh trai của anh rồi!

_ Tôi tìm cô. Xem nè, bánh kem vị khóm cô thích nhất! Đang làm bữa trưa sao? Trùng hợp thật, tôi cũng chưa ăn trưa!

_ Ơ, nhưng...

Bụp.

Hoắc Duệ Thần tự nhiên đi vào, hoàn toàn không để ý gương mặt để ý chuyện hôm đó của Điệp Mộng. Anh ta xoắn tay áo lên, vào bếp nấu tiếp phần dang dở kia!

...

Diệp Mộng Vy và Hoắc Vũ lái xe vòng ra cửa sau, chạy thẳng vào sân sau rồi mới yên tâm ra khỏi xe. Diệp Hoắc Ảnh Quân vừa nghe tiếng xe đã chạy ngay ra, ôm lấy Hoắc Vũ mà nũng nịu, khiến Diệp Mộng Vy như bị ra rìa.

_ Ba ơi, con nhớ ba lắm!

_ Ba cũng nhớ Bảo Bảo. Mau qua mẹ đi, không là mẹ giận đấy!

_ Quân Nhi, qua đây!

Diệp Hoắc Ảnh Quân lặng lẽ đi qua, cúi đầu không dám ngước nhìn Diệp Mộng Vy, mắt len lén nhìn Hoắc Vũ cầu cứu. Tĩnh Vụ từ trong đi ra, nhìn Diệp Hoắc Ảnh Quân đang sắp bị Diệp Mộng Vy giáo huấn, liền ngoắc Hoắc Vũ đi vào trong.

Anh cũng biết điều, theo Tĩnh Vụ vào trong, anh không nhịn được mà lên tiếng hỏi:

_ Mẹ, Bảo Bảo bị gì thế?

Từ "mẹ" phát ra từ miệng Hoắc Vũ rất chân thành, khiến Tĩnh Vụ không có chút hiềm khích nào, ngược lại còn rất dịu dàng đáp lời:

_ Bảo Bảo đập đồ đã chạm đến giới hạn của Vy Vy. Con để ý đi, mỗi khi Vy Vy gọi Bảo Bảo là Quân Nhi, thì con bé đang giận đấy!

_ Vậy sẽ không làm gì chứ?

_ Yên tâm đi, nó có thể làm gì thằng bé chứ?

...

Diệp Hoắc Ảnh Quân khoanh tay tròn trước ngực, nhìn Diệp Mộng Vy đang ngồi trước mặt, nhỏ giọng hối lỗi:

_ Mẹ ơi, con biết sai rồi, mẹ đừng mắng con.

_ Bảo Bảo, mẹ nhắc nhở con thế nào, có phải con quên hết rồi không?

_ Dạ không.

_ Thế mẹ đã dạy con thế nào?

Diệp Hoắc Ảnh Quân ngước lên, dõng dạc trả lời Diệp Mộng Vy:

_ Mẹ dạy, con trai không được khóc, không được nóng tính, không được ăn vạ, không được mè nheo. Đặc biệt là không được nóng giận rồi đập phá đồ, phải mạnh mẽ đối mặt với tất cả nỗi sợ.

_ Vậy con phạm phải lỗi nào rồi?

_ Ăn vạ và đập đồ. Nhưng mẹ ơi, con là nhớ ba, mẹ đừng phạt con có được không?

_ Không được, mẹ không phạt con sau này con sẽ làm càng, mau lên phòng, mẹ vào nói chuyện với bà ngoại rồi sẽ lên với con.

Diệp Hoắc Ảnh Quân nhẹ gật đầu, nước mắt muốn trào ra cũng nuốt ngược vào trong. Diệp Mộng Vy nắm tay cậu vào nhà, nhìn quản gia nhỏ giọng nói:

_ Đưa Bảo Bảo lên phòng, mở chương trình học tiếng Anh bổ túc cho nó.

_ Ba ơi, bà ngoại...

Tĩnh Vụ ngoảnh mặt làm ngơ, xem như không phải chuyện của mình mà chẳng quan tâm. Hoắc Vũ vừa định đứng lên nói gì đó, liền bị ánh mắt đầy sát khí của Diệp Mộng Vy làm im bặt, Tĩnh Vụ cũng ra hiệu cho anh im lặng.

Quản gia lặng lẽ đưa Diệp Hoắc Ảnh Quân lên phòng, cô đi thẳng vào bếp tìm gì đó để uống. Sau khi quay ra, Trên tay cô cầm theo mâm đồ uống, một ly nước cam và hai ly cà phê.

Cô đặt ly nước cam xuống trước mặt Tĩnh Vụ, rồi nhỏ giọng lên tiếng hỏi:

_ Mẹ, có phải mẹ cho Bảo Bảo chơi game không?

Tĩnh Vụ vừa cầm ly nước cam lên, đã bị lời nói của Diệp Mộng Vy làm cho hoảng, vừa né tránh vừa lên tiếng trách móc cô:

_ Con làm mẹ kiểu gì không biết, Bảo Bảo mới ba tuổi, đã phải bắt thằng bé học mãi, cũng nên giải trí một chút chứ!

_ Giải trí? Chương trình học của Bảo Bảo vừa học vừa chơi, giải trí đầu óc lắm mà!

_ Nhưng như vậy cũng không được! Học nhiều sẽ không tốt cho trẻ.

Diệp Mộng Vy thở dài, uống một ngụm cà phê rồi tiếp tục nói:

_ Mỗi tuần chỉ học ba ngày, một ngày chỉ hai tiếng, trẻ khác ba tuổi đã phải đến trường, con cho Bảo Bảo ở nhà đã là không quá hà khắc với nó trong học tập. Mẹ, nếu mẹ còn cho Bảo Bảo chơi những trò vô bổ đó, con nhất định sẽ đăng kí học cho nó vào năm sau.

_ Ê đừng mà, mẹ sẽ chú ý!

Hoắc Vũ ngồi bên cạnh không lên tiếng, cảm thấy Diệp Mộng Vy dạy con cũng quá hà khắc, không nhịn được liền lên tiếng nói đỡ:

_ Anh thấy mẹ em nói đúng đấy! Trẻ con cần phải chơi nhiều hơn học, hay là em đưa nó đến Hoắc thị đi, anh giữ nó.

_ Vậy anh dời Hoắc thị về cạnh nhà tôi đi, ngày nào hai người cũng sẽ được gặp nhau.

_ Ơ nhưng...

Diệp Mộng Vy nhíu mày đầy khó chịu, cứ vậy đi thẳng lên lầu. Hoắc Vũ nhìn theo mà miệng ú ớ không nói được lời nào!

...

Trên bàn ăn bày ra ba món ăn, Hoắc Duệ Thần đưa tay gắp cho Điệp Mộng món mình đã làm, sau đó vui vẻ bảo:

_ Điệp Mộng, đây là món sở trường của tôi, cô ăn thử đi!

_ Được, cảm ơn!

Hoắc Duệ Thần nhíu mày, anh ta đã không muốn để ý, nhưng thái độ và biểu cảm của Điệp Mộng khiến anh ta không chịu được! Biểu hiện xa cách như vậy, thật sự không giống với Điệp Mộng mà anh ta quen.

Hoắc Duệ Thần cứ nhìn chăm chú vào Điệp Mộng, khiến cô ta cứ cúi đầu không nhìn lên. Hoắc Duệ Thần chỉ đành lên tiếng trước, nói ra tiếng lòng của Điệp Mộng:

_ Tôi không để ý chuyện hôm đó! Điệp Mộng mà tôi quen, không phải như bây giờ! Chẳng phải cô từng nói, đối mặt với sợ hãi, chính là thứ khiến bản thân không sợ hãi nữa sao? Bây giờ tại sao lại trốn tránh?

Điệp Mộng đặt đũa xuống, lắc đầu đáp lời:

_ Tôi từng nói như vậy, nhưng anh không phải tôi, tất nhiên không hiểu được cái tôi phải trải qua! Càng không cảm nhận được sự ghê tởm đó...

_ Tôi cảm nhận được, tôi càng hiểu được điều đó! Bọn chúng cũng đâu làm gì ngoài...bỏ đi, nếu sau này không ai lấy cô, tôi lấy cô, mau ăn đi!

Điệp Mộng kinh ngạc mở to mắt nhìn Hoắc Duệ Thần, anh ta vừa rồi là chủ nhân nói ra câu nói như vị anh hùng đó, vậy mà giờ đây lại ngượng đến đỏ mặt. Điệp Mộng có chút ấm áp trong lòng, nhưng cô ta chưa từng nghĩ khoảng cách giữa họ sẽ gần hơn, mối quan hệ khác biệt này, càng khiến cô ta tự ái.

Điệp Mộng bật cười thành tiếng, xem lời nói của Hoắc Duệ Thần là lời an ủi mà tiếp nhận, không nghĩ anh ta sẽ nói thật, đành lên tiếng nói đùa lại:

_ Vậy tôi có nên đeo bám đại gia như anh không? Hay là lấy đại người nào đó, để anh không phải thực hiện lời nói vu vơ này?

_ Lời nói vu vơ? Cô xem nó là lời nói đùa thật sao?

_ Không thì sao? Tôi nghĩ anh nên hiểu rõ khoảng cách của chúng ta chứ? Anh là người có vị hôn thê rồi, đừng trêu hoa ghẹo nguyệt nữa!

Hoắc Duệ Thần nhếch mép cười, vẻ mặt tức giận của anh ta khiến Điệp Mộng có chút khó hiểu. Hoắc Duệ Thần đặt mạnh đũa xuống bàn, một mạch rời đi trước sự bàng hoàng của Điệp Mộng. Cô ta càng nghĩ càng cảm thấy anh ta kì lạ, đến không nói đi cũng chẳng để lại câu nào!

Điệp Mộng nhìn chiếc bánh kem vị khóm trên bàn, nhất thời không biết vừa rồi mình đã nói gì để làm cho Hoắc Duệ Thần phải tức giận. Cô ta nhún vai, tiếp tục ăn trưa.