Diệp Mộng Vy quay về công ty, Điệp Mộng đã chờ sẵn ở đây từ lâu, vừa nhìn thấy cô đã chạy nhanh đến kéo tay, lo lắng nói:
_ Chị Vy Vy, Đường Nghệ Hân đang trong sảnh chính chờ chị, là muốn tuyên chiến đấy! Em còn nghe nói, cô ta muốn cưa cẩm bạn trai cũ của chị, muốn dùng anh ta để làm chị mất mặt.
_ Em sợ gì chứ? Nếu đã có thể cưa cẩm bạn trai cũ của chị, thì bốn năm qua chẳng phải là cơ hội tốt sao? Bây giờ nói thế, chẳng phải người có tí thông minh nào sao? Đi thôi, đừng để tâm đến.
Điệp Mộng gật gật đầu xem như hiểu ý, rồi lẽo đẽo theo sau Diệp Mộng Vy đi vào trong.
Đường Nghệ Hân ngồi ở ghế chờ, người bu quanh đông như kiến, cũng chẳng khiến cô có thể chú ý đến.
Quản lý Châu Hà vừa nhìn thấy Diệp Mộng Vy, liền đứng bật dậy gọi lớn:
_ Diệp Mộng Vy, Hân Nhi nhà tôi muốn gặp cô đấy, mau qua đây chào tiền bối một tiếng đi!
Điệp Mộng tức giận thay cho Diệp Mộng Vy, vừa định đi đến cãi lại Châu Hà, Diệp Mộng Vy đã đưa tay kéo cô ta lại, nhỏ giọng nói:
_ Đừng tức giận, kệ họ đi!
_ Nhưng gọi thẳng tên không nể nang gì chị như vậy, em thấy không cam tâm.
_ Kệ đi, chó sủa bậy, chúng ta cũng không thể khiến nó dừng lại bằng một miếng xương.
Vừa nói vừa nhìn Châu Hà, ánh mắt cảnh cáo khiến cô ta có chút sợ hãi. Diệp Mộng Vy quay người bước, chân chưa đi xa, Đường Nghệ Hân đã ra khỏi đám đông, nhìn Diệp Mộng Vy rồi lên tiếng:
_ Diệp Mộng Vy, lâu rồi không gặp. Bạn cũ gặp nhau, không định nói chuyện xưa sao?
Diệp Mộng Vy vuốt tóc, khí chất toát ra khiến những người xung quanh phải trố mắt nhìn ngưỡng mộ. Vẻ đẹp nhìn trực diện của Diệp Mộng Vy, thật sự khiến người khác phải mở mang tầm mắt.
Diệp Mộng Vy quay sang đối diện với Đường Nghệ Hân, nhíu mày lên tiếng giễu cợt:
_ Bạn cũ? Vậy bạn cũ gọi điện uy hϊếp tôi, nói là sẽ mách với Giang tổng trị tội tôi, vậy đã mách chưa? Bạn cũ, đã cũ thì nên vứt, có gì để mà nói nữa chứ?
_ Diệp Mộng Vy, cô đang nói gì vậy? Tôi nói mình sẽ mách Giang tổng trị tội cô khi nào chứ? Cô vừa về nước, chúng ta có chuyện gì xích mích với nhau đâu? Châu Hà, chị nói có đúng không?
_ Đúng, chị hiền lành tốt bụng như vậy, những người ở đây đều nhìn thấy! Sao có thể đặt điều nói xấu chị được chứ?
Diệp Mộng Vy bật cười, đúng là diễn viên luôn luôn phải tập diễn mọi lúc mọi nơi. Vậy một đại minh tinh như Diệp Mộng Vy cô, không nhập vai với cô ta, thật sự rất không tôn trọng đối phương.
Diệp Mộng Vy liếc nhìn Điệp Mộng, gật đầu nhẹ một cái rồi bước lên trước một bước, nhìn mọi người nói lớn:
_ Phải thôi, Đường Nghệ Hân tốt bụng từ khi còn đi học lận kìa! Tôi đây, học cùng cô ấy từ cấp ba đến đại học, tất cả chuyện "tốt" cô ta làm, tôi đều nhìn thấy hết! Mọi người mau lên diễn đàn của Tử Đại đi, quản lý của tôi sẽ gửi lên đó cho mọi người xem. Hình ảnh sắc nét, sẽ không làm mọi người thật vọng.
Diệp Mộng Vy nói xong liền nhếch mép cười, ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ Đường Nghệ Hân, khiến cô ta tức giận quát lớn, cũng không thèm xem hình ảnh Điệp Mộng gửi lên là gì!
_ Diệp Mộng Vy, mày muốn chơi xấu tao sao? Muốn chết hả?
_ Đường Nghệ Hân, cô đang nói gì vậy? Tôi phát tán hình ảnh tốt đẹp của cô lên đó, không phải là giúp cô có thêm danh tiếng sao? Cô nói thế là đổ oan cho tôi rồi!
_ Mày...
_ Hân Nhi, mau xem...
Châu Hà đưa điện thoại cho Đường Nghệ Hân xem, tất cả đều là hình ảnh tốt đẹp hồi còn đi học, trong một lần diễn kịch trong hoạt động của trường. Cô ta được vào vai một cô gái xinh đẹp tốt bụng, khiến người khác nhìn vào còn tưởng ai đó đã đổi Đường Nghệ Hân mất rồi!
Đường Nghệ Hân mất mặt nhìn mọi người đang chỉ chỏ về mình, cô ta cười gượng gạo, nhìn mọi người giải thích:
_ Mọi người đừng hiểu lầm, chúng tôi luôn giỡn với nhau như vậy, có đúng không Diệp Mộng Vy?
_ Phải, chúng ta hay diễn với nhau như vậy, là hiểu lầm cả thôi! Mọi người mau về làm việc đi, tôi còn có việc phải đi trước!
Diệp Mộng Vy nhướn mày nhìn Đường Nghệ Hân, sau đó quay người rời đi! Khiến cô ta ôm một bụng tức giận mà không thể làm gì! Ánh mắt căm phẫn nhìn theo bóng lưng của Diệp Mộng Vy, trong đầu nghĩ:
_ "Diệp Mộng Vy, mày định bày trò gì đây? Để tao biết được mày bày trò chơi tao thì đừng trách. Đυ.ng đến Đường Nghệ Hân tao, thì cho dù có là ai cũng đừng mong yên ổn."
...
Diệp Mộng Vy và Điệp Mộng cùng vào thang máy, cửa vừa đóng lại, Điệp Mộng liền vui vẻ nói:
_ Chị Vy Vy, em chuẩn bị xong cả rồi! Đường Nghệ Hân mà gây chuyện, em sẽ uy hϊếp cô ta bằng những hình ảnh xấu xa này! Rắn con chưa trưởng thành mà đòi đấu với rắn thành tinh sao? Non!
_ Chị thành tinh khi nào? Thôi kệ, hơn cô ta nhiều bậc là được rồi! Phải rồi, em có nghe Hoắc Duệ Thần nói gì không? Bảo Bảo chắc không chịu ở yên bên đó mà không có chị.
Điệp Mộng vừa nghe xong liền vờ như không nghe thấy, ánh mắt luôn chăm chú nhìn vào điện thoại, khiến Diệp Mộng Vy cảm thấy bất thường. Cô quay sang nhìn Điệp Mộng, nhỏ giọng hỏi lại:
_ Điệp Mộng, có phải em có chuyện giấu chị không? Khai mau, nếu không để chị biết, em sẽ chết không yên thân đâu!
_ Không có, sao em có thể giấu chị chuyện gì chứ! Đây, chị xem bộ sản phẩm này đi, Hoà Hoãn sẽ gửi cho chị dùng thử, vừa hay đến ngày quảng cáo.
_ Được, chị thấy Hoà Hoãn làm rất ok, sản phẩm rất tốt đấy! Em chú ý nghe ngóng bên đấy nha, nghe nói người đứng sau là Hoắc Vũ đấy!
Điệp Mộng gật đầu, vô tư đáp lời của Diệp Mộng Vy, khiến cô kinh ngạc:
_ Em biết mà!
_ Em biết? Sao không nói với chị?
_ Hôm đó chị có điện thoại, nên em quên đến nay luôn. Anh ta đến bàn chuyện hợp đồng với chị sao?
_ Không thì ai? Nếu để anh ta biết đến sự tồn tại của Bảo Bảo, nhất định sẽ một hai đòi nhận thằng bé. Chị không muốn hàn gắn với anh ta một xíu nào!
Cả hai ra khỏi thang máy, Điệp Mộng theo Diệp Mộng Vy mấy năm nay, nhưng chưa hề biết lí do cô và Hoắc Vũ chia tay là gì! Điệp Mộng nhân cơ hội, hỏi vào vấn đề này:
_ Chị Vy Vy, vậy hai người chia tay vì chuyện gì vậy? Em thấy chị và anh ta rất xứng đôi, lại còn yêu nhau tận sáu năm, tình cảm chắc phải nhiều hơn người khác!
_ Em hỏi làm gì? Chuyện này qua rồi, chị cũng không muốn nhắc lại.
Diệp Mộng Vy vào phòng, mệt mỏi ngồi xuống sofa, ánh mắt không lộ rõ chút gì gọi là luyến tiếc, khiến Điệp Mộng cảm thấy hơi khó hiểu. Tình cảm sáu năm, lại là mối tình đầu, sao có thể nói quên là quên được? Với lại, bốn năm sau chia tay cũng chẳng yêu ai, từ chối tất cả các mối quan hệ với người khác giới. Không nhớ người cũ thì sao lại làm vậy?
Điệp Mộng ngồi xuống cạnh Diệp Mộng Vy, luôn miệng nhắc về Hoắc Vũ, khiến cô chỉ biết im lặng không lên tiếng quát mắng hay tỏ ra tức giận.
_ Em thấy Hoắc Vũ rất đẹp trai, nhà lại giàu, lại còn độc thân. Ai mà được anh ta chú ý đến, chắc sẽ may mắn lắm! Không chừng còn được cưng chiều hết mực. Haizzz, em cũng muốn có một người bạn trai dịu dàng ấm áp, chung tình hết mực, khiến em hạnh phúc cả đời.
Điệp Mộng thở dài, đúng là nói như nước đổ đầu vịt mà! Cho dù cô ta không biết lí do chia tay của Diệp Mộng Vy và Hoắc Vũ là gì, nhưng chỉ với cách hành xử của Hoắc Vũ, cũng khiến Điệp Mộng cảm thấy trong chuyện này có uẩn khúc gì đó!
Người không nói là đã đau rồi, người không biết còn đau hơn. Chia tay không lí do, người không biết chuyện gì luôn là người đau khổ nhất! Phải sống trong sự khó chịu, suy nghĩ nhiều và có thể nhận phần sai về bản thân mình. Đau càng thêm đau, khó chịu càng thêm khó chịu!