Cố Thời Minh trông mà dở khóc dở cười. Nhưng hắn còn chưa kịp giải thích Lạc Thiên ở bên cạnh đã rống lên: "Aaa!! Không phải chứ!! Uổng cho anh được xưng là nam thần, ngày ngày nhận được bao nhiêu là thư tình lại không biết muốn làm quen với người ta là phải tỏ tình!"
"Tội nghiệp Du Du của tôi!"
Hắn làm có hơi quá khiến Tống Thạch buồn cười không nhịn được xoa đầu hắn một trận, chọc hắn la oai oái lên: "Du Du nào của cậu hả? Nói năng cho cẩn thận coi chừng bị bạn cùng phòng đánh cho vỡ mặt đấy!"
"Ít nhất hiện tại vẫn chưa phải là của hắn được không!! Ai ai anh buông ra coi!"
Lạc Thiên sức lực không lại hắn nhưng vẫn cố gắng biện giải. Sau đó không tránh khỏi quần nhau một trận với nhau, mặc dù cả quá trình toàn là Tống Thạch chiếm tiện nghi của người nào đó mà người ta chẳng hề biết.
Cố Thời Minh thấy họ như vậy thì ý định muốn mở miệng giải thích cũng bay đâu mất. Mặc kệ bọn họ, bản thân hắn lại tiếp tục chuyên tâm vẽ cho xong bản mẫu của chiếc nhẫn.
Nhưng hắn tính thì rất tốt, lại không tính được Lạc Thi Nhu đã trở về, còn biết chuyện hắn ở sau lưng cô ta ân ái với người khác.
Kết quả mấy ngày sau, thời điểm Cố Thời Minh vừa từ cổng trường đi vào, hắn chỉ mới đến được cổng ký túc xá đã nhìn thấy bóng dáng Lạc Thi Nhu đang chờ ở dưới một hàng bạch quả đang kết quả. Bộ dáng không khác gì đang ôm cây đợi thỏ. Cũng không biết cô ta đã đến lúc nào, nhưng xung quanh lúc này đang có không ít người đối với cô ta quay đầu nhìn, còn nhỏ giọng thì thầm. Bản thân cô ta lại thản nhiên bày ra một bộ dáng vẻ đẹp nhất, ai không biết lại tưởng cô ta chuẩn bị đi thi hoa hậu. Ít nhất là sự tự tin của cô ta rất đáng để khen tặng. Nhưng mấy lần trước cô ta đến đây, ngoài mặt luôn cố tình thể hiện cho người ta biết bản thân chính là vị hôn thê của hắn, đe dọa những người khác đừng có đánh chủ ý lên người hắn, cô ta tự tin cũng không sai.
Cố Thời Minh chỉ khựng lại một chút rồi thản nhiên đi đến. Một tay đang đút trong túi áo lại vẫn luôn mân mê một chiếc hộp vuông bằng nhung, cử chỉ mềm mại như đang vuốt ve người yêu, thế nhưng trên mặt lại không nhiều biểu tình, thậm chí là có phần lạnh nhạt quá mức.
Lạc Thi Nhu không khó để nhìn thấy hắn đang đi tới. Mà vừa nhìn thấy hắn cô ta đã lập tức xông tới, thật tự nhiên vươn tay muốn khoác lấy cánh tay hắn, miệng thì ngọt ngào gọi: "Minh, anh về rồi!"
"Em đợi anh một lúc rồi đó!"
"Hai người bạn kia của anh thật không biết điều gì cả, cũng không cho em vào ký túc xá đợi, hại em phải đứng ở đây hứng nắng."
Cô ta không ngừng luyên thuyên oán hận, nhưng lại luôn bày ra một bộ dáng vẻ tiểu kiều thê mềm mại, chu môi nũng nịu mười phần khiến người ta không thể trách được mà ngược lại muốn thuận theo, đi oán trách người khác vì cô ta. Nhưng khiến cho đám đông xung quanh trố mắt nhất là bộ dạng thân thiết của cô ta với Cố Thời Minh.
Rốt cuộc có người đã nhận ra Lạc Thi Nhu là ai, một tia bát quái không ngừng vờn quanh trong đôi mắt họ.
Cố Thời Minh ở khóe mắt liếc thấy đám người rầm rì bàn tán về hai người họ thì không tiếng động nhíu mày. Cho nên sau khi nhẹ nhàng rút tay ra khỏi cái nắm bắt của người bên cạnh thì trở tay đem Lạc Thi Nhu kéo lấy, hướng đến một góc vắng vẻ đi tới.
Lạc Thi Nhu không hề vùng vằng, để mặc cho hắn kéo, khóe miệng lại luôn giương lên một nụ cười xinh đẹp. Thực chất trong lòng cô ta nghĩ gì cũng chỉ có cô ta biết. Chỉ là người xung quanh nhìn thấy cử chỉ của hai người họ thì tiếng bàn tán lại càng khí thế hơn, đã có người sắp xếp lại tư liệu chuẩn bị đăng lên diễn đàn trường chuyện này rồi. Rất nhiều người còn cảm thấy khó hiểu bởi hành vi của Cố Thời Minh. Có sự kiện trước đó, người ta khó lòng mà không suy nghĩ theo hướng tiêu cực, rằng hắn đang chơi trò tra nam. Nhưng nhiều người trước nay luôn có cái nhìn tốt về Cố Thời Minh lại không nghĩ đi tin tưởng chuyện này. Cho nên họ nghi hoặc.
Nhưng nếu thật sự không phải thì tại sao Cố Thời Minh lại không dứt khoác với cô ta luôn? Còn phải ở trước mặt người ta làm trò mập mờ thập thò thập thụt? Cố Thời Minh trước nay chưa từng là người thích lập lờ nước đôi như vậy. Nếu hắn mà phong lưu thì đã không có nhiều em gái ở trong trường tan nát trái tim.
Thật là quá khó hiểu.
"Lần sau không cần đến trường của tôi."
Cố Thời Minh lại không biết suy nghĩ của đám người, vừa ngừng lại ở một nơi vắng vẻ, còn chẳng cho Lạc Thi Nhu một lời xã giao gì đã lạnh nhạt ra lệnh. Thái độ mười phần không nể mặt của hắn đương nhiên là khiến Lạc Thi Nhu không dễ chịu gì rồi. Nhưng ngoài mặt cô ta lại tỏ ra như không quan tâm, tiếp tục sát lại gần Cố Thời Minh vừa nhiệt tình bày tỏ: "Em muốn cho anh bất ngờ mà!"
"À đúng rồi, em đã đem quà của anh giao cho chú dì. Dì còn rất thích quà em mua nữa đấy."
Lạc Thi Nhu mỗi lần nói là mỗi lần thiếu điều muốn áp lên người Cố Thời Minh nhưng luôn bị hắn không tiếng động lạnh lùng lùi về phía sau né tránh. Một chút tiện nghi cũng không muốn cho cô ta chiếm.
Nói đùa, lỡ có người nhìn thấy cho dù hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Lúc này đứng cùng một chỗ với cô ta hắn trong lòng còn đang tính toán nên nói làm sao nếu chuyện đến tai người yêu nhỏ của mình nữa kìa.
Nhưng hắn lại không biết chẳng cần ai nói, cuộc trò chuyện ngày hôm nay của hắn với Lạc Thi Nhu đã lấy một hình thức trực tiếp nhất rơi vào trong mắt người nào đó rồi. Còn hắn lại đang nghĩ nên làm sao lôi thứ rắc rối này ném khỏi nơi này, trả lại một bầu không khí sạch sẽ cho nó mới tốt nhất đây.
Hắn thì như thế, kết quả lại khiến Lạc Thi Nhu càng ngày càng khó chịu, vậy mà giọng điệu vẫn nũng nịu đến mức khiến mặt hắn lại càng lạnh hơn, đối với hắn oán trách: "Sao anh cứ né em hoài vậy!?"
"Hôm qua dì còn hỏi em bao giờ chúng ta đính hôn. Em không biết nên trả lời thế nào, đang định tìm anh thương lượng đây."
Cô ta nói được thản nhiên, Cố Thời Minh lại lạnh lùng nhìn cô ta, còn không ngừng nhìn chằm chằm giống như muốn nhìn thấu ý nghĩ trong lòng cô ta, muốn xem cô ta đang đánh cái chủ ý gì. Lạc Thi Nhu cũng không để cho hắn thất vọng, giống như sợ không có cơ hội nói nên không ngừng mở miệng.
"Em nghe dì nhắc mới nhớ ra. Dù sao chúng ta cũng đã quen nhau vài năm rồi, ba em còn vừa mới hợp tác cùng ba anh chiếm lấy một mối làm ăn lớn. Lúc này chúng ta đính hôn cũng xem như là song hỉ lâm môn đúng không?"
Lạc Thi Nhu ngoài mặt xem như không thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn, nói một hồi cô ta lại mở miệng nhắc tới mối quan hệ của hai nhà để nhắc nhở Cố Thời Minh. Nói thật thì chẳng có người đàn ông nào muốn bị người khác uy hϊếp, vốn dĩ Lạc Thi Nhu vẫn không định kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, nhưng vì một tấm hình, cô ta rốt cuộc mất hết kiên nhẫn. Hiện tại cô ta muốn thông qua cuộc trò chuyện này để thăm dò Cố Thời Minh, đồng thời cường thế cảnh tỉnh hắn một chút nên mới nói ra.
Cố Thời Minh vừa nghe đến đây trong lòng đã ồ lên, liên tục hừ lạnh không thôi. Hắn lại không nghĩ cô ta còn chưa có nói xong.
"Quan trọng nhất là... Em thấy người trong trường anh có vẻ vẫn chưa rõ ràng chuyện của chúng ta, cứ không ngừng đồn đại gán ghép anh với người khác, em thấy không được tốt cho lắm."
Lạc Thi Nhu vừa nói đến đây đã bị ánh mắt mãnh liệt của Cố Thời Minh phóng tới. Nhưng cô ta lại không yếu thế chút nào nhìn lại, trong lòng thì hận đến nghiến răng. Đơn giản là bởi vì thái độ này của Cố Thời Minh chẳng phải đang chứng minh cho chuyện hắn thật sự ở sau lưng cô ta ăn máng khác hay sao.
Có chết cô ta cũng sẽ không để cho chuyện đó xảy ra.
"Đúng rồi, hôm qua em lỡ miệng nói chuyện này cho dì. Chắc dì không có làm phiền anh đâu đúng không?"
Cô ta còn ngại chưa đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ người đàn ông kia, vừa nói vừa cười hối lỗi, nhưng lại chẳng có chút chân thành nào.
Cố Thời Minh sao lại không nhìn ra được ý nghĩ của cô ta. Nhưng sau khi nhìn chằm chằm cô ta một lúc, ở thời điểm Lạc Thi Nhu đã muốn bất giác cảm thấy lạnh người thì hắn lại nở nụ cười đẹp trai không thả được. Cố tình Lạc Thi Nhu lại chỉ cảm thấy khó hiểu còn ẩn ẩn chút bất an chứ chẳng có tâm đâu mà cảm thán vẻ đẹp của hắn. Cùng lắm nó chỉ kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô ta thêm ra sức chiếm lấy làm của riêng. Người đàn ông như vậy không phải là của cô ta thì còn của ai nữa.
Nhưng ở lúc Lạc Thi Nhu nghĩ rằng hắn sẽ nói cái gì đó với mình thì lại nghe hắn tỏ vẻ: "Vừa lúc tôi muốn về nhà lấy chút đồ, cô muốn đi cùng không?"
Thái độ của hắn tốt hơn lúc này rất nhiều.
Lạc Thi Nhu cũng rõ ràng là rất ngạc nhiên, nhưng một giây sau cô ta đã tự lý giải điều này thành Cố Thời Minh cam chịu thỏa hiệp trước lời cảnh cáo của mình. Cho nên cô ta lập tức vui vẻ hưởng ứng: "Đương nhiên rồi! Hôm trước dì còn hẹn em đi mua sắm cùng. Nhưng em định đến gặp anh trước nên không có nhận lời dì. Vừa lúc chúng ta có thể ngồi xuống bàn chuyện đám hỏi luôn. Mặc dù em thấy tính chuyện đám cưới luôn cũng là vừa đẹp. Dù sao năm sau anh cũng ra trường rồi."
Cô ta không ngừng luyên thuyên như đã ăn chắc kết quả này rồi, lại không biết người bên cạnh trong lòng không ngừng cười lạnh cô ta giỏi tưởng bở. Cố Thời Minh từ đầu chí cuối đều không có nói gì nữa. Hai người cứ thế rời khỏi chỗ đó, dưới ánh mắt của người khác cùng nhau rời đi trường học.
Mà sau khi họ đi xa, ở phía sau một thân cây gần chỗ họ đứng lại xuất hiện thân ảnh của một người.