Học Trưởng, Không Quen Không Biết Xin Đừng Động Tay Động Chân

Chương 40: Ác nhân cáo trạng trước.

Kết cục Mộc tiểu Du vẫn là không thắng nổi tên nam nhân nào đó, ở trong khoảng khắc đầu óc trắng xóa một màu mềm nhũn hô lên hai chữ "lão công" cho hắn nghe, rồi ở trong tay hắn phát tiết ra.

Cố Thời Minh bị hai chữ kia ở phía sau còn mang theo cái đuôi chọc cho tê tái, nhanh chóng xốc thêm vài lần rồi cũng bắn. Hắn không kịp làm gì mà trước tiên đỡ lấy thân hình của người trong lòng đang muốn trượt xuống cho ôm lên, vừa lôi kéo đến bên hàng ghế giữa phòng. Hắn để cậu ngồi trên chân mình, đầu tựa vào vai hắn miệng nhỏ thở hổn hển không ngừng hòa hoãn lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa mới trải qua kia.

Trong phòng thay đồ nhỏ của đội bóng trong lúc nhất thời có phần nóng rực một cách khó tả. Không những vậy nó còn quanh quẩn thứ mùi vị khiến người ta nghe thôi là muốn phun máu.

Sau một phen kích động làm bậy Mộc Du bất giác cảm thấy may mắn vì trong câu lạc bộ không có ai. Tuy rằng không bị người ta bắt gặp nhưng cậu vẫn là xấu hổ muốn chết mà đem mặt vùi vào cổ người ta không dám ngẩng lên. Mộc Du a Mộc Du, mày bị quỷ ám rồi a...

Đều tại cái người này hết!

"Shit!"

Cố Thời Minh bỗng nhiên bị cắn không nhịn được rít một tiếng. Đang định hỏi "em lại làm sao" thì đã nghe cậu rầm rì cáo trạng: "Đều tại anh... Lỡ có người thấy thì sao... Xấu hổ chết mất..."

"!"

Cố Thời Minh xuýt thì tức đến bật cười. Thật không nhịn được hắn muốn đem cái mông của người này đánh cho nở hoa ra mất. Nhưng ngẫm lại bản thân vừa được thoải mái, hắn quyết định rộng lượng tha cho cọng tảo nhỏ không biết nói lý lẽ này.

Lại nói, họ như này có thể xem là một bước tiến triển lớn... Thôi đi, tha cho em.

"Đã đứng được chưa, thay đồ thôi."

Hòa hoãn cũng đủ lâu, hắn vừa nói vừa đưa tay lột áo của mình đi lau sạch dấu vết hai người vừa tạo ra. Chỉ là có chút ít dính trên quần áo không thể lau được, dấu vết mang theo vẻ ám muội khiến ánh mắt hắn bất giác trầm xuống. Cũng may họ còn chưa thay đồ, không cần sợ mang theo mùi vị này ra đường. Hắn thì không ngại nhưng ai đó sẽ ngại, đến lúc đó lại oán trách hắn nữa.

Mộc Du nghe hắn nói thì lập tức nghĩ đến tình huống mới rồi, mặt không khỏi hồng thấu. Nhưng cậu vẫn là rầm rì đứng dậy khỏi người hắn.

"Có muốn tắm không?"

Nhìn bóng lưng của cậu, bỗng nhiên Cố Thời Minh lên tiếng hỏi.

Vừa nghe đến tắm, hai mắt Mộc Du đã sáng lên. Nói thật là cậu rất rất muốn tắm một cái. Chưa nói lúc đánh bóng rổ đã đổ một thân mồ hôi, vừa rồi còn làm loạn một trận, cậu cho rằng cho dù có thay đồ cũng không làm tan được hết cái mùi vị kia trên người mình, cho nên thật muốn tắm. Nhưng mà...

"Có chỗ tắm sao?"

Cậu quay đầu nhìn hắn lí nhí hỏi.

"Có. Chỉ là tiện nghi không bằng nhưng vẫn có thể tạm chấp nhận được."

Cố Thời Minh vừa nói vừa giúp cậu lấy quần áo trong tủ ra, lôi kéo cậu hướng phòng tắm công cộng của câu lạc bộ đi. Vừa đi hắn vừa nói: "Tắm xong cũng không cần trở về ký túc xá, anh mang em đi ăn tối rồi mới về."

Mộc Du không có ý kiến, ngoan ngoãn theo hắn đến nhà tắm.

Nhà tắm của câu lạc bộ đúng chất là kiểu nhà tắm công cộng. Từng ô từng ô phòng tắm nhỏ dài rộng một mét xếp hàng với nhau, cửa là dùng một tấm vải che lên, thật sự đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Nhưng Mộc Du đã từng tắm qua loại nhà tắm công cộng này rồi nên không có cảm thấy khó chiu, tự mình chọn một ô rồi đi vào.

"Khoan đã."

Nhưng trước khi cậu đi vô thì bị người kia kéo tay lại. Còn chưa đợi cậu bổ não ra cái gì hắn đã nhét vào tay cậu một cái chai nho nhỏ. Mộc Du nhìn lại thì thấy đó là một chai dầu gội mini, dạng thường dùng để mang đi du lịch.

Sau đó hắn không đợi cậu phản ứng đã đẩy cậu vào phòng tắm.

Mãi một lúc cậu mới lấy lại được âm thanh của mình, vừa cảm nhận từng dòng nước ấm chảy xuôi trong ngực vừa hỏi.

"Thế... Anh dùng cái gì?"

Cố Thời Minh nghe giọng nói nhỏ xíu có chút biệt nữu của cậu vang lên từ phòng bên cạnh thì khẽ cười một tiếng.

"Em dùng xong có thể ném qua cho anh."

Hắn chỉ nói nói vậy thôi, vậy mà lại nghe cậu trịnh trọng ừm một tiếng. Sau đó hắn nghe thấy tiếng nước chảy bên cạnh thì thôi không nói nữa.

Chỉ là khoảng một phút sau hắn lại nghe cậu gọi: "Đây nè."

Sau đó thì một cái cổ tay nhỏ ướŧ áŧ từ bên ngoài chui vào tấm màn chắn của phòng hắn. Nhìn nó, hắn thật muốn mạnh mẽ đem chủ nhân của nó cũng kéo qua đây. Nhưng rốt cuộc là hắn vẫn nén được ý nghĩ đó xuống, dù trước khi nhận cái chai còn không quên ở trên mu cổ tay cậu cọ cọ một cái, chọc cho nó giật mình rụt trở về.

Vẫn còn sớm... Hắn có thể đợi.

Hắn muốn là một đời mà không phải một ngày hay một tháng.