Học Trưởng, Không Quen Không Biết Xin Đừng Động Tay Động Chân

Chương 16: Cậu muốn lại theo đuổi cậu ấy?

Cố Thời Minh không biết người bên cạnh nghĩ cái gì, đầu óc hắn lúc này quay cuồng không ngừng những chuyện trong quá khứ, lòng lại liên tục hỏi "tại sao lại như vậy". Rõ ràng... Rõ ràng hắn đã làm đến vậy, tại sao...

"Cậu có biết được tường tận không..."

Giọng Cố Thời Minh như lạc đi, hai tay hắn nắm chặt đến mức nổi đầy gân xanh gắt gao nhìn Tống Thạch gặng hỏi. Người sau phải ngẫm nghĩ một lúc mới biết hắn đang hỏi cái gì.

"Nếu cậu hỏi chuyện nhà của cậu ấy thì tôi không biết. Có lẽ bạn cùng phòng của cậu ấy sẽ biết được đi."

Tống Thạch mách đường cho hắn nhưng vẫn không khỏi nói: "Tuy vậy thì cũng không dễ tìm hiểu từ họ đâu. Hách Tường kia thì không nói chứ Lục Phong người này khá trầm ổn, cũng không biết đối phương có thích Mộc Du không. Ít nhất nếu Mộc Du một mực né tránh cậu họ sẽ không để cậu dễ dàng tiếp cận cậu ấy."

"Dù theo tôi phân tích dựa vào chút tình huống hôm nay thì có lẽ khả năng một trong hai người họ thích Mộc Du là rất thấp. Nhưng họ cũng sẽ xem Mộc Du là bạn thân mà bảo vệ. Nếu cậu tạo nên tổn thương cho Mộc Du, họ sẽ càng không cho cậu sắc mặt tốt."

Điều này thật không khó nhìn ra, có lẽ chính bản thân Cố Thời Minh cũng cảm nhận được nhưng Tống Thạch vẫn muốn nhắc nhở một chút. Nhắc là nhắc hắn nên uyển chuyển trong việc đối đãi với Mộc Du, tránh cho hắn bị tình cảm làm nóng đầu, lại cường ngạnh như hôm nay thì không phải chuyện gì tốt. Có đôi khi bá đạo sẽ thúc đẩy rất nhiều chuyện đi nhanh hơn nhưng lúc cần mềm mỏng thì không thể thiếu được. Dù bản thân Tống Thạch cảm thấy chuyện này rất phức tạp nhưng lại không thể không dày công hỗ trợ cho Cố Thời Minh. Ai biểu họ là bạn bè chi.

Cố Thời Minh trước sau bị đả kích bởi những gì vừa mới biết tâm trạng có chút nan khan nên không giữ được sự cường ngạnh trước đó nữa.

Tống Thạch thấy thái độ của hắn dịu xuống thì thừa cơ tiến tới, cẩn thận uyển chuyển thăm dò: "Vậy giờ cậu định làm thế nào?"

Ý hắn là Cố Thời Minh định đối xử với Mộc Du thế nào. Không phải hắn không muốn hỏi chuyện quá khứ, chỉ là hắn nghĩ chuyện gì cũng phải từ từ. Hiện tại thì việc làm rõ thái độ của Cố Thời Minh với Mộc Du quan trọng hơn nhiều.

"Cậu muốn theo đuổi lại cậu ấy?"

Hắn cố ý dẫn dắt khi nhìn thấy biểu tình rối loạn của Cố Thời Minh. Trong lòng hắn lại không khỏi thở dài. Hắn biết con người của Cố Thời Minh rất tốt, ban đầu hắn còn không nghĩ Cố Thời Minh đã thật sự làm chuyện có lỗi với Mộc Du, cùng lắm chỉ là một sự hiểu lầm... Nếu bản thân Cố Thời Minh đều nhận định sai là ở mình, dằn vặt như vậy... vậy hắn chỉ có thể cố gắng thêm chút, giúp đỡ người bạn này thôi bước ra từ trong khó xử, không để đối phương vì vậy mà làm ra sự tình gì khiến mình hối hận thôi.

"Tôi..."

Cố Thời Minh thật sự là bị hỏi khó, chính bản thân hắn nếu nghĩ thông suốt sẽ không đắn đo rồi nóng máu làm ra hành vi khó lường, cho nên lúc này hắn cứ mãi ấp úng không nói được nên lời. Tống Thạch nhìn hắn như vậy thì càng thêm chắc chắn với suy nghĩ trong lòng, dù bản thân vẫn rất tò mò về quá khứ của hai người họ.

"Cậu thích cậu ấy không?"

Hắn biết rõ nhưng vẫn cố hỏi. Hắn cho rằng tình trạng lúc này của Cố Thời Minh thật sự không phải chuyện tốt gì để phải duy trì cả. Cố Thời Minh thế này thật dễ gây ra sai lầm không nên có giữa lúc mối quan hệ của hắn với Mộc Du đang rất cam go. Sau khi nhìn một hồi, lại thấy hiệu quả vẫn chưa đạt được Tống Thạch tiếp tục dồn dập hỏi không ngừng: "Nhìn thấy cậu ấy thì không nhịn được muốn tiếp cận?"

"Bị cậu ấy né tránh thì không cam lòng chịu xa lánh?"

"Thấy cậu ấy khổ sở thì hận không thể ở bên cẩn thận chăm sóc đối đãi?"

"Cậu..."

"Đúng."

Lời tiếp theo của Tống Thạch không thốt ra được nữa, bởi vì Cố Thời Minh đã trả lời hắn. Tống Thạch nhìn người trước mặt lúc nói chuyện hai tay nắm thật chặt, đầu gục xuống có cảm giác đầy bất lực nhưng lời thốt ra lại kiên định chắc chắn cùng bất lực cam chịu thì không khỏi thở dài.

"Nhìn thấy em ấy dựa dẵm vào người khác không phải tôi, người ôm lấy em ấy cũng không phải tôi... Tôi chỉ hận không thể thế mình vào. Nhưng..."

Tống Thạch biết hắn muốn nói đến chỗ mấu chốt nên không có lên tiếng đánh gẫy, mặc cho nhìn thấy biểu tình người bạn thân đã không thể giữ được bình tĩnh như trước đây mà tràn ngập chật vật và nan khan. Thì ra người đàn ông dù cứng rắn tới đâu vẫn sẽ có một mặt yếu đuối không muốn cho người biết. Hắn nhìn chiếc cằm của Cố Thời Minh bạnh ra, đôi mắt nhắm chặt môi bặm lại thả ra mấy lần mới khó khăn nhả từng chữ một: "Tôi làm tổn thương em ấy rồi... Thật nhiều..."

Có tư cách gì theo đuổi lại em ấy đây...