Sáng sớm hôm sau, tôi bị đánh thức bởi hàng loạt tin nhắn trên điện thoại.
"Các bạn sinh viên thân mến, sau đây là nội quy của giảng dường mời tuân thủ, 5 phút sau tin tức sẽ biến mất."
1. Bạn phải vào lớp lúc 8:00 sáng và bạn không được đến muộn.
2. Sinh viên có thể đi thang máy trong tòa nhà giảng dạy.
3. Sau khi vào thang máy, thang máy sẽ tự động chạy, sinh viên nhấn nút tầng cần đến và ở nguyên tại đó, chỉ có hai cơ hội.
4. Mỗi tầng của tòa nhà giảng dạy đều được đánh số, nhất định phải lên đúng tầng.
5. Bạn không được phép chụp ảnh bằng điện thoại di động trong giờ học.
6. Khi trả lời câu hỏi phải giơ tay trước
7. Không nói câu trả lời cho các sinh viên khác.
8. Một lớp học kéo dài trong 3 phần tư giờ và giáo viên có thể kéo dài thời gian ra khỏi lớp khi hết giờ.
9. Chỉ khi chuông tan học reo mới được ra khỏi lớp, trừ trường hợp giáo viên cho phép kết thúc sớm.
10. Dù đã hết giờ ra khỏi lớp nhưng giáo viên vẫn có quyền gọi học sinh ở lại.
Tôi đã xem kĩ các quy tắc thật cẩn thận và thấy rằng có một số vấn đề trong đó.
Nhưng lúc này, Nhã Sĩ nói: "Cậu quan tâm đến quy tắc làm gì, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.”
Tôi thấy rằng ba người họ đã sẵn sàng. Nói cách khác, miễn là bạn có thể rời khỏi trường này, các quy tắc đều không quan trọng.
Nhưng không hiểu sao lòng tôi luôn bất an.
Quả nhiên, khi bốn người chúng tôi đến cửa sau của trường, chúng tôi đã đứng hình, choáng váng.
Bởi vì cửa sau biến thành một bức tường đá cao gần mười thước, cho dù biết mạnh tay cũng chưa chắc ra được.
“Nào, chúng ta hãy thử ở cửa trước!" Nhã Sĩ nói.
Ngọc Yến nói: “Cửa sau đã thành như vậy, cậu cảm thấy chúng ta có thể ra cửa trước sao?”
Nhã Sĩ: "Vậy thì giờ phải làm sao? Chúng ta ngồi đây và chờ đợi cái chế.t?"
Mạnh Thanh: "Hạo Vân, tôi phải làm sao đây, tôi ... tôi hơi sợ.”
Tôi nghĩ về nó và nói: "Chúng ta hãy đến lớp."
“Cái gì? Lên lớp? Cậu có bệnh à?" Nhã Sĩ không đồng tình.
Tôi: "Bây giờ rõ ràng là chúng ta đã mắc bẫy rồi, chỉ sợ muốn đột phá cũng không có cơ hội thắng, nếu như phá vỡ, chẳng khác nào phạm quy tắc. Cho nên, chúng ta phải tuân theo các quy tắc để sống và chỉ có thể tìm cách thoát ra khỏi đây nếu chúng ta còn sống."
Mặc dù bất lực, nhưng những gì tôi nói là sự thật, và ba người họ không còn gì để nói.
Tôi: "Oops! Đi thôi!"
“Hạo Vân, làm sao vậy? Cậu đi đâu?"
Ngọc Yến hỏi.
“Chúng ta đi lên lớp đi! nghe theo quy tắc thứ nhất, buổi sáng tám giờ nhất định phải vào phòng học, không thể đến muộn, hiện tại đã là 7 giờ 45!"
Ngay khi tôi nói điều này, mặt mọi người đều biến sắc.
Chúng tôi lập tức lên đường và chạy về phía tòa nhà giảng dạy.
Nhưng đang chạy thì phát hiện thiếu một người, quay đầu nhìn lại thì thấy Nhã Sĩ đang tụt lại phía sau chúng tôi một đoạn. “Chuyện gì đang xảy ra với Nhã Sĩ vậy?” Tôi hỏi.
“Cô ấy còn có thể làm gì, đại tiểu thư được cưng chiều tới hư, chạy không nổi nữa.” Ngọc Yến nói.
Tôi nhìn kỹ hơn và thấy rằng cô ấy đổ mồ hôi đầm đìa, và có vẻ như cô ấy đang gặp khó khăn khi chạy.
“Mấy người đến đó trước đi, tôi tới đỡ cô ấy.” Tôi nói.
“Nhưng chúng ta không có thời gian ..." Mạnh Thanh ngập ngừng nói.
Tôi: “Không sao, Nhã Sĩ mặc dù rất vô lý , nhưng dù sao cô ấy cũng là bạn cùng phòng của chúng ta, chúng ta không thể bỏ mặc cô ấy được. Cậu đi trước đi, nhưng nhớ kỹ, đến nơi rồi thì đừng chạy vào lối vào của tòa nhà giảng dạy, chờ tôi!"
Sau cùng, tôi chạy lại chỗ Nhã Sĩ.
“Này, có chuyện gì với cậu vậy? Cậu có quá mệt để chạy không?" Tôi hỏi Nhã Sĩ.
Thấy tôi đi tới, cô ấy trừng mắt nhìn tôi: “chân tôi bị thương nhẹ, chạy không nhanh, các cậu chạy trước đi, tôi sẽ tới ngay."
Tôi nhìn cô ấy, rồi đặt tay cô ấy lên vai tôi. "Hạo Vân , cậu..."
Nhã Sĩ kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi: “Đừng có lề mề, không muốn chết thì chạy mau.”
Sau cùng, tôi đỡ cô ấy và vội vã lên đường.