Mặt trời đã lặn, màn đêm đang đến gần.
Sau khi dọn giường, bụng tôi đói cồn cào.
Vì nhà ăn của trường sẽ không mở cửa cho đến ngày mai, nên tôi phải gọi món mang về.
Lúc này, Mạnh Thanh và Ngọc Yến cũng gọi tôi đến để đặt hàng cùng nhau.
Đối với Nhã Sĩ, tôi chỉ đơn giản là phớt lờ cô ấy.
Nhắc mới nhớ, hiệu quả của app đặt đồ ăn thật đáng kinh ngạc, chỉ 10 phút sau khi đặt, người giao hàng nói rằng mình đã đến tầng dưới.
Mạnh Thanh và tôi vội vã xuống lầu để lấy thức ăn. Ngay khi tôi ra khỏi ký túc xá, người giao hàng đã chờ sẵn ở đó.
Nhưng điều kỳ lạ là quần áo của cậu ấy hơi tả tơi, cánh tay nổi đầy mụn nước, da dẻ xám đen, đầu luôn cúi gằm.
Sao cảnh này quen quen nhỉ, hình như mình nghe chị họ nói rồi.
Ngay khi tôi còn đang nghi ngờ, Mạnh Thanh đã tiến tới lấy đồ ăn và nhanh chóng kéo tôi về ký túc xá.
Trước khi bước vào tòa nhà, tôi quay đầu lại và thấy người giao hàng chỉ về lối vào của tòa nhà ký túc xá phía trước.
“Mạnh Thanh, sao cậu vội thế, tôi còn chưa cảm ơn cậu ấy mà?” Tôi hỏi.
Mạnh Thanh lấy sợi dây chuyền đeo trên cổ cô ấy xuống và thấy những viên ngọc trai trên đó đã chuyển sang màu xám.
"Có gì đó không ổn." Mạnh Thanh cau mày.
"Sao thế? Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi.
Mạnh Thanh: "Đây là vật gia truyền của gia đình tôi. Nếu có những thứ ô uế ở gần, viên ngọc trai sẽ đổi màu."
“Màu xám tượng trưng cho cái gì?” tôi hỏi.
Mạnh Thanh: "Có nghĩa là có ma ở gần đây, nhưng cấp độ của ma không cao. Nếu ..."
Tôi liếc nhìn cô ấy, có chút không nói nên lời. Mạnh Thanh trong miệng không ngừng nói về cái gọi là tri thức siêu phàm, cô ấy còn nói tổ tiên của cô ấy là thủ lĩnh Đạo giáo của Nanbeima, tôi thực sự bị thuyết phục, có lẽ là do tôi đã xem quá nhiều phim truyền hình.
Nhưng trong giây tiếp theo, Mạnh Thanh bỗng nhìn về phía trước, đôi mắt cô ấy mở to.
Tôi nhìn theo hướng cô ấy nhìn, và có một người đang ngồi ở lối vào của tòa nhà ký túc xá.
Vì đối phương đeo kính râm và khẩu trang, ăn mặc nghiêm chỉnh nên tạm thời không thể phân biệt được là nam hay nữ.
Tất cả những gì tôi biết là nó có một cái đầu lởm chởm với những cục u, và nó trông hơi kinh tởm.
"Các em là tân sinh viên năm nhất, lấy chìa khóa ký túc xá làm dự phòng, ký túc xá nào cũng phải lấy." Cô nói, giọng hơi khàn.
Cô ấy chỉ vào tủ phía sau Lưới trong suốt đầu tiên trong .
"Được rồi cảm ơn." Ngay khi Mạnh Thanh định lấy chìa khóa, tôi đã tóm lấy cô ấy.
"Xin chào, cái này... Có vẻ như ai đó đã lấy cái này từ ký túc xá của chúng tôi." Tôi nói.
Mạnh Thanh nhìn tôi, và tôi nháy mắt với cô ấy
Cô ấy nhìn kỹ hơn và vẻ mặt của cô ấy thay đổi ngay lập tức, bởi vì chiếc chìa khóa có màu đen.
Nội quy số một của ký túc xá - không lấy các chìa khóa đen.
"Không sao, cứ lấy cái khác đi. Tôi là cố vấn của cô, vì vậy hãy để tôi quan tâm đến cô nhiều hơn."
Vừa dứt lời, tôi để ấy thấy trên ngực cô ấy có đeo huy hiệu có dòng chữ "cố vấn Yến Nhi".
Lúc này, Mạnh Thanh lại nhìn tôi, như thể cô ấy không biết phải làm gì.
Trong đầu nảy ra một ý, tôi che bụng nói: “Xin lỗi cô tư vấn, bụng em hơi đau, em phải về trước, lát nữa em quay lại lấy, em cảm ơn”.
Rốt cuộc, không đợi cô ấy đáp lại, tôi đã kéo Mạnh Thanh đi một vòng.
Chúng tôi không dừng lại cho đến khi lên đến tầng bốn.
“Hạo Vân, vừa rồi chúng ta xuống lầu không thấy ai ở đó, cố vấn xuất hiện từ lúc nào, tôi. . . tôi có chút sợ hãi.” Mạnh Thanh hai tay run rẩy.
Tôi: "Không phải cô nói cô là con cháu nhà họ Mạnh sao? Sợ cái gì?"
Mạnh Thanh: "Thực ra... Thực ra tôi sợ ma..."
Tôi hoa mắt, may mắn tôi không tin quỷ thần, nếu không tôi cười chết mất rồi. Tuy nhiên, chiếc chìa khóa màu đen vừa rồi thực sự có chút kỳ lạ.
Và Yến Nhi, cô ấy thực sự là cố vấn của chúng tôi?
Khi đang suy nghĩ, đèn trong hành lang đột nhiên nhấp nháy, sau đó là những âm thanh kì lạ
Batta Batta
“Âm thanh gì vậy?” Tôi hỏi.
Mạnh Thanh lắng nghe cẩn thận và nói: "Nghe giống như tiếng bước chân."
Kỳ lạ, hành lang trước mặt trống không, tiếng bước chân từ đâu tới vậy?
Đang nghi hoặc, tôi cảm thấy rùng mình sống lưng, quay lại nhìn thì giật mình, không biết có một người đứng sau lưng chúng tôi từ lúc nào.
Mái tóc dài đến thắt lưng, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, không có chút máu, càng kỳ quái hơn chính là nhãn cầu của cô ấy nhỏ đến đáng sợ, hai bên mép trắng bệch, trên tay cầm một chiếc cốc, bên trong là chất lỏng màu đỏ, trong cốc vẫn lắc nhẹ.
"Các con, trời sắp tối rồi, đừng chạy lung tung.” Khóe miệng cô ấy hơi nhếch lên.
"Cô...cô là?" Tôi hỏi.
“Cô là quản lí ký túc xa, cứ gọi cô là dì Mai.” Cô nói. Tôi nhìn xuống và thấy cô ấy đang đi một đôi ủng. Điều 9 nội quy ký túc xá có đề cập: Quản lí kí túc xá chỉ đi ủng.
Vậy thì người trước mặt hẳn là quản lý ký túc xá của chúng tôi, nhìn thấy điều này, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Người giám sát ký túc xá hỏi: "Các em đã lấy hết chìa khóa vào ký túc xá chưa?"
Mạnh Thanh gật đầu: "Em lấy rồi, em vừa xuống lầu lấy" Mạnh Thanh vừa định nói tiếp thì tôi lập tức ngắt lời cô ấy, đồng thời tinh thần tôi lại căng thẳng.
Bởi vì lúc này, xuyên qua lỗ thông gió của hành lang, tôi nhìn thấy một người giống hệt quản lý ký túc xá trước mặt đang đứng ở lối đi của tòa nhà đối diện.
Dì Mai lại hỏi: "Vừa rồi ở dưới lầu xảy ra chuyện gì?"
Tôi vội lắc đầu: “Không, không, ở tầng dưới lúc nãy đèn hình như hỏng, dì lúc nào rảnh nên đi xem một chút."
Dì Mai, quản lý ký túc xá, mỉm cười: "Được, được, ngày mốt sẽ chính thức khai giảng, sau đó con phải tuân thủ nội quy của trường, nếu không sẽ bị phạt, ha ha ha."
Sau khi gật đầu, tôi nhanh chóng kéo Mạnh Thanh đi.
Mãi đến khi chúng tôi mở cửa ký túc xá, tôi mới dám quay lại nhìn, dì Mai không những không rời đi mà còn đứng ở cuối hành lang, nhìn chúng tôi và hát bài hát đó
"Lang quân ở trong lòng, thϊếp thấy oan ức thì đau lòng. Gặp nhau không dễ, chia ly dễ dàng..."
Nhưng giọng nói đã biến thành giọng một người đàn ông.