Ngay tại đây, những người khác đều có ý nghĩ như vậy, Văn Kiều hừ lạnh một tiếng: "Anh còn dám mang cô ta đến trước trước mặt tôi, chẳng lẽ còn muốn ăn đánh hay sao?”
Tấn Thiên Hào sắc mặt tái mét, ký ức ngày đó lập tức hiện về.
Không chỉ có Văn Kiều tát vào mặt hắn, còn có ký ức ngày đó nàng cưỡi trên người anh, anh vô ý đυ.ng phải đùi của cô... Nhưng vừa nghĩ tới, Tấn Thiên Hào lại cảm thấy bộ phận phía dưới, mơ hồ tăng thêm cảm giác.
Phùng Khinh Khinh sợ rằng Văn Kiều sẽ đánh cô một lần nữa, vì vậy cô ta lo lắng nắm lấy cánh tay của Tấn Thiên Hào.
Văn Kiều duỗi tay tát cô một cái: "Không biết xấu hổ.”
Phùng Khinh Khinh khuôn mặt hơi đỏ lên, như thể cô ta muốn giải thích, nhưng cô lại bị khí thế quá là hung dữ của Văn Kiều làm cho sợ hãi, vì vậy cô ta không dám nói gì.
Cổ họng của Tấn Thiên Hào hơi giật giật, anh vừa định nói thì.
Văn Kiều lập tức lại nhìn về phía anh: "Đúng là mắt bị mù.”
Tấn Thiên Hào: "Ai mù?”
“Đương nhiên là anh.” Văn Kiều nhướng mày, lúc nàng liếc mắt một cái, đuôi mắt hiện lên một tia sáng ngời, mê người mị hoặc. Văn Kiều chỉ chỉ mình, sau đó chỉ Phùng Khinh Khinh Thanh: "Cô ta là cái gì? Xinh đẹp bằng một nửa tôi sao? Không phải anh mù, hay là người khác bị mù.”
Không thể không nói Văn Kiều của ngày hôm nay quả thực vô cùng xinh đẹp.
Vẻ đẹp của cô thậm chí còn mang theo sự hung hãn, vừa đi ngang qua, dáng vẻ của cô đã ghi sâu vào mắt người khác.
Văn Kiều lại mắng: "Không biết xấu hổ.”
Sau đó, cô dứt khoát lưu loát xoay người, sải bước đi vào trong.
Quan Vũ Hiên đi theo.
Khi anh ta nhận ra những gì mình đã làm gì, thì đã quá muộn để hướng sang bên cạnh đi rồi.
Sau đó, Tấn Thiên Hào lúc này mới nhìn thấy Quan Vũ Hiên.
Tại sao anh ta đi theo Văn Kiều?
Tấn Thiên Hào cau mày.
Bị Văn Kiều làm phiền, Phùng Khinh Khinh tự nhiên không thể tỏa sáng rực rỡ, đi bên cạnh Tấn Thiên Hào, mới dễ dàng thu hút sự chú ý của đám đông.
Gần như cùng một lúc.
Văn Kiều nhận được lời nhắc nhở từ trò chơi.
[Nhiệm vụ 2: Khiến Tấn Thiên Hào yêu bạn]
[Độ hoàn thành: 2/5]
Văn Kiều không nhịn được cười.
Tấn Thiên Hào có thực sự là M à?
Mắng anh ta hai câu, cũng có thể đạt được hiệu quả?
Quan Vũ Hiên nghe thấy tiếng cười của cô, nghĩ rằng cô đang tức giận.
Lúc này, Văn Kiều đi tới bàn dài bày thức ăn, cô vẫy gọi nhân viên phục vụ: “Không có lê sao?”
“Dạ có.” Người phục vụ bưng một đĩa lên.
"Không, tôi muốn quả tươi, chưa gọt vỏ, lại đưa tôi một con dao gọt trái cây.”
Người phục vụ không chút nghi ngờ, lập tức đi làm.
Quan Vũ Hiên cau mày.
Cô ấy muốn làm gì? Tức giận đến mức tinh thần không tỉnh táo?
Văn Kiều rửa tay, nghiêm túc cầm dao gọt hoa quả bắt đầu gọt lê.
Cô cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào quả lê, như thể nhìn chằm chằm vào một báu vật mà cô yêu quý. Ánh đèn trong hội trường chiếu lên mặt cô, hắt lên người cô một lớp ánh sáng dịu nhẹ. Điều này làm cho các đường nét trên khuôn mặt của cô càng trở lên đẹp hơn, nhưng giảm bớt sự hung hăng vừa rồi.
Văn Kiều bóc một quả lê đưa cho Quan Vũ Hiên: “Cái này cho anh.”
Quan Vũ Hiên mấp máy môi: "Cô làm sao vậy?”
Cô rốt cuộc lấy lại chỉ số thông minh, biết lấy lòng anh sao?
Văn Kiều ngáp một cái: “Không ăn thì quên đi.” Nói xong, cô ném vào thùng rác, sau đó lại lấy một quả lê khác bắt đầu gọt vỏ.
Quan Vũ Hiên: "...”
Anh nhìn chằm chằm vào quả lê trong thùng rác, cảm giác như Văn Kiều cũng vừa ném anh vào thùng rác.
Quan Vũ Hiên lần đầu tiên cảm thấy mất mặt.
Văn Kiều căn bản không có ý lấy lòng anh!
Ngay khi khuôn mặt của Quan Vũ Hiên trở nên u ám.
Văn Kiều nhận được một lời nhắc nhở khác.
[Nhiệm vụ 3: Khiến Quan Vũ Hiên yêu bạn]
[Độ hoàn thành: 1/8]
Văn Kiều lúc gọt lê dừng lại một chút, sau đó chậm rãi nói: “Tôi sợ tôi tức giận, đánh chết bọn họ ngay tại chỗ. Ngồi gọt lê đi, cho người bình tĩnh chút. “
Hóa ra là như thế này.
Khó trách hai ngày nay tâm tình của cô tốt lên rất nhiều, trong mắt cũng không còn đối với người khác tràn đầy oán hận cùng tức giận, mà là sáng ngời rạng rỡ.
Văn Kiều đột nhiên "A" một tiếng, cùng lúc đó, một mùi máu tanh nồng lại một lần nữa xông vào mũi Quan Vũ Hiên.
Sự hấp dẫn đó chính là chí mạng.
Hơn nữa anh phát hiện mùi của ngày hôm nay mạnh hơn ngày hôm đó nhiều.
Anh vội vàng nắm lấy tay Văn Kiều.
Quả nhiên, ngón tay của cô bị dao gọt trái cây cắt ra, trên đó vẽ ra một vết dài, máu đã phun ra, dọc theo ngón tay trắng nõn của cô từng giọt từng giọt chảy xuống, sắp rơi xuống thảm.
Quan Vũ Hiên không chút nghĩ ngợi nắm lấy tay nàng, cúi đầu, liếʍ đi vết máu trên tay nàng.
"Cô chảy máu..." Quan Vũ Hiên thanh âm khàn khàn.
Cơ thể anh thậm chí còn hơi run lên vì phấn khích.
Kể từ khi Quan Vũ Hiên theo Văn Kiều vào yến tiệc, Tấn Thiên Hào luôn nhìn về phía này.
Anh thấy Văn Kiều gọt lê cho Quan Vũ Hiên, lại thấy Văn Kiều ném lê vào thùng rác. Tấn Thiên Hào chế nhạo, cô ta nghĩ rằng cô ta không có được tình yêu của anh, liền đi quyến rũ Quan Vũ Hiên sao?
Ngay sau đó, Tấn Thiên Hào nhìn thấy Quan Vũ Hiên hôn tay Văn Kiều.
Tấn Thiên Hào đột nhiên nhớ rằng lúc Văn Kiều đánh anh ta, năm ngón tay của cô ấy hơi xòe ra, đánh anh đau khủng khϊếp. Nhưng anh có thể đồng thời vừa cảm nhận được sự mềm mại và mịn màng của bàn tay cô, rồi vừa lại cảm thấy đau đớn.
Tâm trí của Tấn Thiên Hào nổ tung.
[Nhiệm vụ 2: Khiến Tấn Thiên Hào yêu bạn]
[Độ hoàn thành: 3/5]
Mức yêu thích của Tấn Thiên Hào thực sự là một điều kỳ diệu. Văn Kiều nghiêng nghiêng đầu.
“Công tử Trần tới rồi.” Trong yến tiệc đột nhiên có người nói.
Văn Kiều không tránh Quan Vũ Hiên, mà bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn công tử Trần kia.
Đó là một thiếu niên ngồi trên xe lăn, sắc mặt tái nhợt u ám, nhưng mày và mắt như đen mực, vô cùng thanh tú.
So với Quan Vũ Hiên, anh ta càng giống ma cà rồng hơn.
Trong đầu Văn Kiều nhanh chóng tràn ngập rất nhiều thông tin mới.
[Trần Niên, 20 tuổi, con trai độc nhất của nhà họ Trần. Tính cách thất thường khó đoán, có lúc vui có lúc giận. Sự thuần khiết của Phùng Khinh Khinh đã thu hút anh ta, và sự đanh đá và thô tục của cô khiến anh ấy khó chịu. Cô sẽ bị anh ta trói và tra tấn vì cô đã làm anh ta tức giận, chờ đến khi cô được trả lại cho Tấn Thiên Hào, Tấn Thiên Hào sẽ nhân cơ hội đuổi cô ra ngoài.]
[Nhiệm vụ 4 của bạn: Hãy để Trần Niên yêu cô.]
----------------------
Editor: Hoa Nguyệt