Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Chương 39: Em chuẩn bị hôn trộm chị đấy

- Làm sao vậy? Em sợ lúc chúng ta cởi sạch đồ có mèo ở một bên nhìn sao?

Trong đầu nhảy ra tới những lời này, Khâu Dạng rốt cuộc đã biết không thích hợp ở chỗ nào rồi.

Thẩm Nịnh Nhược không nhận thấy sự khác thường của nàng, đầu gối để ở trên sô pha, eo cũng cong theo xuống dưới.

Khâu Dạng lót cái gối ôm lên trên cằm mình, khuỷu tay nàng hơi chống đỡ cơ thể để ngăn toàn bộ trọng tâm của nàng đổ xuống.

Bình Tử ở một bên nghiêng đầu, Khâu Dạng cùng nó nhìn nhau liếc mắt một cái,và cảm giác kỳ lạ trong lòng nàng ngày càng mãnh liệt.

"Chị......" Thẩm Nịnh Nhược thanh hạ giọng nói, "Chị chưa từng mát xa cho người khác, có lẽ kỹ thuật chẳng ra gì, em cố chịu một chút."

Khâu Dạng nghe cô nói vậy, nhịn không được quay đầu ra sau, nhìn Thẩm Nịnh Nhược một cái, nàng thấy vẻ mặt Thẩm Nịnh Nhược có chút co quắp, suy tư hai giây vẫn là hỏi: "Vậy mà vừa mới còn ấn mạnh như vậy?"

Như là nàng muộn màng nhận ra chính mình vừa nói giọng mệnh lệnh.

"Em nên thấy may mắn mới đúng." Thẩm Nịnh Nhược vươn tay ra trước ngăn không cho Khâu Dạng nhìn mình, "Em là người đầu tiên."

Khâu Dạng không nhúc nhích được lại nhìn chỗ Bình Tử ở một bên: "Bình Tử, lát nữa con nhớ phải cứu mẹ đó."

Bình Tử: "Meo."

Thẩm Nịnh Nhược cười khẽ một tiếng, nhìn sau gáy Khâu Dạng, đầu tóc đối phương tùy ý mà rơi xuống, cô có thể thấy một phần nhỏ diện tích cổ của Khâu Dạng, ở tóc đen phụ trợ càng trắng.

Khâu Dạng thiên gầy, tư thế này khiến bộ đồ ngủ lộ ra xương bướm của nàng, Thẩm Nịnh Nhược ánh mắt nhìn theo xuống, mới dừng lại ở vòng eo Khâu Dạng giấu ở sau lớp áo ngủ.

Mỗi chỗ trên người Khâu Dạng cô đều đã tiếp xúc qua, cô còn nhớ rõ những xúc cảm ấy như thế nào.

"Vậy chị bắt đầu nhé."

"Ừm."

Thẩm Nịnh Nhược nhận đượcphản hồi, mới nhấc lên một góc áo ngủ của Khâu Dạng, một mảnh da thịt mịn màng và mỏng manh lọt vào tầm mắt của cô.

Cô không có tạp niệm, nhưng vẫn có chút do dự.

Giống như cô đã nói, đây là lần đầu tiên cô mát xa cho người khác, chút tẹo kinh nghiệm cũng không có, mà hiện tại cô đối mặt với Khâu Dạng.

Cô khó tránh khỏi có chút áp lực tâm lý.

Lỡ như không giúp eo Khâu Dạng bớt đau, mà ngược lại còn làm Khâu Dạng càng thêm khó chịu thì phải làm sao?

Nhưng hối hận thì đã quá muộn, là do cô nhất quyết muốn mát xa giúp Khâu Dạng mà.

Khâu Dạng nhắm mắt lại, sau khi áo ngủ bị nhấc lên, nàng có thể cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ không giống nhau.

Hiện tại đã tới cuối ba tháng nên trong phòng có chút lạnh, nhưng nhiệt độ này đối với Khâu Dạng mà nói vừa vặn nên cũng không cần mở điều hòa.

Nhưng đó là khi nàng đang mặc quần áo.

Nhưng bây giờ nàng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, bởi vì chỉ trong vài giây, tay Thẩm Nịnh Nhược liền đưa lên.

Thẩm Nịnh Nhược có chút thể hàn, hiện tại tay cũng tương đối lạnh, cô dán tay lên đi trong nháy mắt, rất rõ ràng mà cảm giác được cơ thể Khâu Dạng nhẹ nhàng mà run lên một chút.

"Lạnh tới vậy sao?" Thẩm Nịnh Nhược nhẹ nhàng hỏi.

"Vừa rồi có một chút."

"Bây giờ ổn hơn rồi."

"Chị......"

Khâu Dạng dừng một chút, lúc này mới tiếp tục nói: "Bắt đầu đi."

Thẩm Nịnh Nhược như thể được cổ vũ, ngón tay cùng lòng bàn tay đều bắt đầu ra dáng ra hình mà dán lên eo Khâu Dạng bắt đầu xoa nhẹ nhẹ.

Vòng eo của Khâu Dạng mảnh mai nhưng mềm mại, nằm còn có thể thấy rõ ràng eo thon.

Cứ như vậy nháy mắt một cái, Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy mình sẽ xoa nát cái eo Khâu Dạng mất.

Nhưng chuyện mát xa này, vẫn là yêu cầu dùng lực, Thẩm Nịnh Nhược không biết chính mình khống chế lực thế nào, nhưng theo thời gian dài trôi qua, cô cảm thấy chính mình đã tìm được kỹ thuật, càng thêm thuận buồm xuôi gió, những nét khẩn trương đều biến mất không thấy.

"Còn có thể không?" Thẩm Nịnh Nhược hỏi một tiếng.

Khâu Dạng cả người đều nằm trên sô pha, thân thể của nàng thả lỏng rất nhiều, câu hỏi của Thẩm Nịnh Nhược làm mí mắt nàng xốc xốc, sau đó lại nhắm lại, từ xoang mũi trở về cái âm tiết: "Ừm."

Bình Tử đã di chuyển vị trí, đứng trên chỗ tựa lưng sô pha, trong chốc lát nhìn Thẩm Nịnh Nhược, trong chốc lát lại nhìn eo Khâu Dạng.

Thẩm Nịnh Nhược cùng nó nhìn nhau vài lần, vì thế lại hỏi Khâu Dạng: "Bình Tử nhìn chị lâu như vậy, liệu nó có cảm thấy chị đang......" Cô ngừng một chút, châm chước tìm từ, "Ức hϊếp em không?"

"Sẽ không."

"Em không kêu."

Lời này vừa nói ra, hai người đều trầm mặc.

Bởi vì nghĩ cùng một chỗ đi.

Đáy mắt Thẩm Nịnh Nhược nổi lên ý cười, động tác tay dừng lại một lát. Lại duỗi tay về trước mà vuốt tóc Khâu Dạng.

Quả nhiên, tai Khâu Dạng lại đỏ ửng.

Khâu Dạng: "......"

Khâu Dạng nghiêng đầu về một bên, đem tóc vén lên tới bên kia cấp đè ép xuống, không nói một lời.

Thẩm Nịnh Nhược lại tiếp tục ấn cho nàng, chỉ là trong miệng không tránh được trêu chọc một câu: "Em dễ xấu hổ vậy sao?"

"Không phải còn chưa nói gì sao?"

"Chưa nói cái gì thì sẽ không nghĩ đến sao?" Khâu Dạng phản bác, "Đầu óc cũng có ý nghĩ của nó mà."

"Bộ trưởng Khâu."

"Ngài nói sai rồi, đầu óc của chị không có ý nghĩ của nó, chị cái gì cũng chưa nghĩ đến."

"Có người nào đó a, tâm thuật bất chính còn muốn kéo người ta cùng xuống nước."

Khâu · tâm thuật bất chính · Dạng hừ lạnh một tiếng, không tranh cãi cùng Thẩm Nịnh Nhược, nàng vừa mới quên mất Thẩm Nịnh Nhược luôn luôn am hiểu chơi xấu nhất và giảo biện như thế nào.

Không khí trầm mặc trong chốc lát, Khâu Dạng mới mở miệng: "Được rồi."

"Đừng xoa nữa."

Thẩm Nịnh Nhược cũng không dừng lại ngay: "Thật sao?"

"Ừm."

Tầng da thịt sau eo của Khâu Dạng bởi vì xoa một hồi lâu cũng biến sắc, Thẩm Nịnh Nhược vẫn như cũ không có nửa điểm tạp niệm, cô thu hồi ánh mắt, kéo áo ngủ của nàng xuống.

Khâu Dạng thân thể thả lỏng, bị Thẩm Nịnh Nhược ấn lúc lâu thế này, cơn buồn ngủ cứ thế liền kéo tới.

Nàng trở mình, liền ngáp một cái, hai mắt cũng bịt kín một tầng sương mờ.

"Vậy chị trở về chú ý an toàn." Khâu Dạng ngồi dậy, liền thuận tay ôm Bình Tử trong lòng.

Hiện tại cùng Thẩm Nịnh Nhược ở chung một chỗ thoải mái hơn so với lúc trước, Khâu Dạng ý thức được điểm này.

Thẩm Nịnh Nhược ngồi ở trên sô pha, cách Khâu Dạng khoảng hơn có 1 mét, nhìn động tác Khâu Dạng ôm Bình Tử mượt mà như vậy, cô hơi cau mày.

"Chị không được trả thù lao gì sao?" Thẩm Nịnh Nhược liếʍ môi dưới.

Khâu Dạng đã sớm đoán trước rồi: "Thẩm tổng giám, trước khi chị ra lệnh cho em nằm xuống, chúng ta không nói sẽ có thù lao."

Thẩm Nịnh Nhược đối mặt cùng Khâu Dạng, da mặt Khâu Dạng dày như vậy, cô sớm đã quen rồi.

Vì thế cô cười cười: "Bây giờ nói cũng chưa muộn mà."

Khâu Dạng mềm lòng, Thẩm Nịnh Nhược đi một quãng đường xa như vậy để tới đây đưa thuốc cho mình, còn mát xa cho mình lâu như vậy, nàng nên trả thù lao.

"Vậy......"

"Chị có phải chưa ăn tối đúng không?"

"Em nấu cơm tối cho chị nhé?"

Thẩm Nịnh Nhược không cần: "Không đói."

Khâu Dạng vuốt vuốt móng Bình Tử, có chút chần chờ mà mở miệng: "...... mát xa một chút cũng không đến mức phải ngủ với em chứ?"

Sợ bị Thẩm Nịnh Nhược ăn vạ.

Hôn trộm một chút liền phải ngủ một lần, ký ức đó thật sự là quá khắc sâu.

"Đương nhiên sẽ không."

Thẩm Nịnh Nhược nói bước tới Khâu Dạng gần một chút, thẳng đến khi chỉ cách một thân người.

"Chị cho phép em hôn trộm chị." Thẩm Nịnh Nhược che mí mắt mình lại, vẻ mặt quang minh chính đại.

Như thể cho Khâu Dạng hôn cô giống như đang làm việc thiện vậy.

Khâu Dạng mím môi, đang do dự, liền thấy Thẩm Nịnh Nhược lại mở to mắt, nhìn nhìn Bình Tử, mới lại lịch sự mà dò hỏi: "Có thể cho Mập Mạp sang một bên không?"

Sửa tên Bình Tử thành Mập Mạp:......

Nó lại kêu một tiếng, có chút bất mãn, nhưng Khâu Dạng xoa đầu nó, nó cũng tự mình đi xuống.

Nói ai béo vậy?

Bình Tử hết hơi, lại "Meo" một tiếng, mới nghênh ngang mà vào phòng ngủ.

"Thật biết điều." Thẩm Nịnh Nhược rất hài lòng, ngồi đoan chính không ít, đặt đôi tay ở trên đầu gối, sau đó nhìn thoáng qua Khâu Dạng, lại tự giác mà nhắm mắt lại, chờ đợi.

Này mà cũng tính là hôn trộm sao.

Khâu Dạng chửi thầm một câu, nhưng vẫn ngiêng người qua.

Thẩm Nịnh Nhược chỉ cần không trợn mắt, gương mặt này liền ít đi vài phần công kích, nhiều thêm vài phần nhu hòa, nhưng như cũ sáng sủa xinh đẹp.

Lúc trước Khâu Dạng chưa từng quan sát Thẩm Nịnh Nhược theo cách này, lúc này mới chú ý tới lông mày trái của Thẩm Nịnh Nhược có một nốt ruồi nhàn nhạt.

Rất nhạt, lúc trước cũng chưa phát hiện.

Khâu Dạng lông mi rũ rũ, lại tiến về trước một chút, đầu tiên là đưa tay lên  chạm vào lông mày của Nịnh Nhược, đầu ngón tay lại lướt xuống, chạm vào lông mi Nịnh Nhược.

Thẩm Nịnh Nhược không nói gì, nhưng cô cảm nhận được rất rõ tim mình đang đập rất nhanh.

Khâu Dạng đầu ngón tay ấm áp, động tác rất nhẹ, lại một đường đi qua mũi cô, cuối cùng một chút dừng lại trên môi.

Thẩm Nịnh Nhược nhịn không được, Khâu Dạng lại mở miệng nói trước cô một bước: "Em chuẩn bị hôn trộm chị đấy, chị đã sẵn sàng chưa?"

Thẩm Nịnh Nhược còn chưa trả lời, giây tiếp theo Khâu Dạng liền đưa tay lên ôm lấy vai cô, hôn lên môi cô, cùng nàng đôi môi tương dán.