Xuyên Thành Sư Tôn Phản Diện Của Nữ Chính

Chương 30 (1): Tu la trận của sư và đồ.

"Nếu như các tông phái đều đã đến, thế tại hạ nói ngay đây." Quán chủ Kì Văn Quán tên Dương Thanh Tùng, ông mặc một chiếc trường bào đen, vẻ ngoài vô cùng tuấn tú, nhưng thần sắc lại khá mệch mỏi.

Ông tiến đến trước mấy cái thi thể, nói: "Chắc hẳn các vị đều đã hiểu rõ sự việc lần này, đệ tử Kì Văn Quán, Ngũ Âm Phường, Đảo Tiên Linh còn có Vân Khuyết Tông lần lượt bị ám hại dã man, bị người moi sống tim, thậm chí một tháng trước có người chết ngay trước cửa Kì Văn Quán, thật sự là không còn cách nào nữa nên chúng tôi mới phải kêu gọi ngũ đại tông môn cùng đến bàn bạc chuyện này."

Sở Thính Vũ trốn phía sau đám người, vừa rồi Đường Mộ Tri đã trở về hàng ngũ, nàng có thể cảm nhận rõ Đường Mộ Tri quay đầu nhẹ, giống như đang tìm gì đó trong đám người, thế nên nàng vội che mặt mình.

"Ngũ đại tông môn, hiện tại chỉ có Bắc Thanh Sơn vẫn chưa có đệ tử mất tích." Dương Thanh Tùng quay đầu nhìn về phía Triệu Lan.

Triệu Lan gật đầu, "Bắc Thanh Sơn ở nơi hẻo lánh, hơn nữa đệ tử chưa được cho phép sẽ không được xuống núi."

"Sư huynh, Thẩm Phi Uyên hắn không phải....." Tạ Đường như nhớ ra gì đó, quay đầu khẽ nhắc nhở.

Triệu Lan ra hiệu im lặng, ý nói nàng khoan hãy nói đến chuyện này.

Dương Thanh Tùng: "Chúng tôi đã mời y tu* của Vân Khuyết Tông đến tỉ mỉ tra khám, tình trạng thi thể lần này không giống với lần trước lắm."

*Y tu: y sĩ (thầy thuốc) tu tiên.

Nói xong, Dương Thanh Tùng ra lệnh mấy đệ tự vén lên tấm vải đen che thi thể.

Sở Thính Vũ nhìn thấy thi thể dưới qua kẽ bên người Lâm Quyết, thi thể đó e là đã bị linh lực niêm phong, hiện giờ mở ra xem, ấn đường vị đệ tử đó đen đi, môi khô nứt, quần áo trước ngực đã thấm máu khô từ lâu, thịt ngay vị trí trước ngực hắn bầy nhầy, giống như có người moi tim hắn trực tiếp.

Mấy đệ tử của Ngũ Âm Phường phía trước lùi về mấy bước, đều không dám nhìn cảnh này một lần nữa.

Dương Thanh Tùng đi đến bên cạnh thân thể, nén đau thương, nói: "Các vị đạo hữu, qua lần khám nghiệm của y tu Vân Khuyết Tông, vị đệ tử chết lần này so với cái chết lần trước của đệ tử khác thì da bị lở loét, toàn bộ cánh tay rất khủng khϊếp."

Nói xong, ông che kéo tay áo thi thể lại.

Đó không vốn không còn là 'cánh tay' nữa rồi, chỉ còn sót lại vài miếng thịt quanh đống xương trắng lạnh ngắt, nhìn qua đã thấy sợ.

Đám người sợ đến toát mồ hôi lạnh, bắt đầu nghị luận to nhỏ: "Thật tàn bạo, trên đời sao lại có thủ đoạn tàn ác móc tim moi thịt người thế chứ!"

"Nhất định phải tìm ra hung thủ, cho đệ tử của ngũ đại tông môn một lời giải thích."

"Hung thủ thâm sâu khó lường, hiện giờ vẫn chưa có được chút manh mối nào, e là càng khó hơn......"

Sở Thính Vũ nhìn chằm cánh tay đó, cau mày nhẹ, nói nhỏ sau lưng Triệu Lan: "Chỗ lở loét đó trái lại có vẻ như bị kiếm đâm nhiều nhát....."

Triệu Lan cau mày, "Sao lại nói thế?"

Sở Thính Vũ chậm rãi nói: "Nơi máu thịt lở loét bấy nhầy, có dấu vết xé toạt, giống như có người dùng kiếm tẩm độc đâm trúng, sau đó mới trở nên lở loét thối rửa."

Sở Thính Vũ vừa nói xong, Dương Thanh Tùng liền nói: "Y tu của Vân Khuyết Tông phát hiện chỗ bất thường trên thi thể là ở cánh tay. Bọn họ tra ra được một loại độc trên cánh tay thối nát, loại độc này là từ Tử Nguyệt Kỳ Lan, loài hoa này màu tím, cánh hoa cực nhỏ, sau khi chế thành độc sẽ trở thành bột phấn không màu không vị, tiếp xúc với da người sẽ lập tức lở loét thối rửa."

"Hơn nữa nơi lở loét lại có rất nhiều vết đâm, thế nên rất có khả năng là dùng các loại vũ khí như kiếm, phi tiêu, roi được tẩm độc."

Tử Nguyệt Kỳ Lan?

Sở Thính Vũ giật mình, đây không phải loài hoa chỉ có ở Bắc Thanh Sơn thôi sao, chính là mọc trong Kiếm Cốc Bắc Thanh Sơn, lúc trước nàng vào cốc tìm Đường Mộ Tri đã từng thấy loài hoa này, có điều lúc đó chỉ để tâm đến Đường Mộ Tri, không chú ý đến."

"Đây cũng tính như có thêm một manh mối." Dương Thanh Tùng tiếp tục nói: "Đợi đến khi mọi chuyện rõ ràng, phiền các đại tông môn hãy ở lại, chúng ta sẽ cùng nhau hội ý việc điều tra kế tiếp."

Người trong Kì Văn Quán bắt đầu đi lại, nhân lúc này Sở Thính Vũ nói với Triệu Lan: "Sư huynh, ta về quán trọ trước."

Chỗ này có Tạ Đường với Triệu Lan là đủ rồi, nữ chính lại đứng cách nàng không xa, nàng không muốn phải chạm mặt nhau.

Triệu Lan thấy có chút lạ, "Về quán trọ? Muội không khỏe sao?"

"Trưởng lão có chỗ nào không thoải mái?" Lâm Quyết đi bên cạnh nàng, vô cùng quan tâm mà hỏi.

Sở Thính Vũ vội gật đầu, Triệu Lan vẫn muốn hỏi thêm vài câu, vừa hay Dương Thanh Tùng gọi hắn, hắn tùy tiện dặn dò vài câu rồi đi qua đó. Sở Thính Vũ hít một hơi thật sâu, chỉ nghĩ đến việc mong chóng rời khỏi nơi thị phi này.

Đùa gì thế, đã là là tập hợp ngũ đại tông môn, thì nữ chính nhất định sẽ biết Bắc Thanh Sơn cũng sẽ đến, bây giờ một là quay về quán trọ trốn, hai là đợi cho nữ chính đến bắt nàng.

Sở Thính Vũ cúi đầu bước nhanh, thấy đã sắp tới cửa rồi, đột nhiên có một bóng người chặn đường nàng.

Đường Mộ Tri vẫn chưa tháo mặt nạ bạc, giọng của nàng rất nhẹ nhàng, nghe kĩ còn có chút dịu dàng: "Sư tôn muốn đi đâu?"

Sở Thính Vũ nghe thấy giọng nói này, tim đột nhiên đập như sấm, một cảm giác lạnh sóng lưng ập đến.

Mẹ ơi nữ chính đến rồi! Hệ thống cứu taaaaaaaa!

"Lúc nãy tìm trong đám người rất lâu, không ngờ tìm thấy sư tôn ở cửa." Đường Mộ Tri giơ tay tháo mặt nạ xuống, cầm bằng những ngón tay trắng nõn. Ánh mắt nàng trầm tĩnh và sâu lắng, lại cảm nhận được niềm vui giữa đôi chân mày.

Cuối cùng Sở Thính Vũ cũng đối mặt trực tiếp với Đường Mộ Tri. Ba năm không gặp, ngoại hình con người sẽ thay đổi, chỉ là Đường Mộ Tri càng trở nên đẹp hơn thôi. Nước da trắng nõn, đôi mắt trong trẻo, tóc phất phơ bên hai má, cử chỉ nhẹ nhàng lại hướng nội.

Nhưng nhìn nữ chính nhẹ nhàng như thế, Sở Thính Vũ vẫn ớn lạnh như cũ, nhịn không được bắt đầu lui về sau.

Cảm giác giống như đứng trước cái chết, người ta hỏi bạn có ước muốn gì, vừa hay người hỏi lại là người có thù với bạn.

"Ngươi....không phải chết rồi sao." Da đầu Sở Thính Vũ tê rần, nghĩ nửa ngày cũng chỉ có câu này mới phù hợp với lần trùng phùng này, dù nàng biết rằng nữ chính không thể chết được.

Trong ánh mắt ân cần của Đường Mộ Tri có thể thấy được sự sợ hãi của Sở Thính Vũ, nàng dùng một giọng rất uất ức nói: "Sư tôn mong ta chết sao?"

SOS! Hệ thống!

Sở Thính Vũ đọc trong truyện, Đường Mộ Tri sau này khi đứng trước Sở Thính Vũ rất thất thường, vui thì đến thủy lao nói vài câu, không vui thì lấy máu nàng......

Hệ thống, đừng giả chết nữa! Mau cứu taaa! Đem "Thẻ nội dung nhân vật chính" gì đó ra dùng đi!

【Hệ thống: Xin lỗi, chưa đến khúc cao trào, thẻ nội dung nhân vật chính không thể sử dụng.】

Sở Thính Vũ: "......."

Nàng biết ngay mà, giao mạng cho hệ thống là một sai lầm!

Lúc này Sở Thính Vũ giả vờ bình tĩnh, lùi một bước, Đường Mộ Tri tiến một bước, nàng lại lùi thêm bước nữa, Đường Mộ Tri lại tiến thêm bước nữa.

Sở Thính Vũ: "....."

Đôi môi mỏng của Đường Mộ Tri ẩm ướt và đỏ tươi, nàng hỏi nhẹ: "Ngày mưa sư tôn còn ho không, có đỡ chút nào không?"

Sự quan tâm này khiến lòng Sở Thính Vũ hoảng sợ, cái gì mà ngày mưa ho khan, sao nàng có thể nhớ rõ như thế!

Đột nhiên sau lưng có giọng nói dịu dàng truyền đến: "Sở trưởng lão, có cần để tử đưa người về không?"

Sở Thính Vũ quay đầu, thấy người đến là Lâm Quyết.

Lâm Quyết ngươi đến vừa đúng lúc! Mau giúp ta thoát khỏi nữ chính, ta muốn chạy trốn!

Lâm Quyết đi đến cạnh Sở Thính Vũ, Sở Thính Vũ thấy Đường Mộ Tri thay đôi sắc mặt.

Thế nên Sở Thính Vũ đánh đòn phủ đầu: ".......Ngược lại vi sư không biết ngươi gặp được chuyện tốt như thế, thế mà vẫn còn sống quay về."

Thế mà nghe thấy câu này Đường Mộ Tri lại không tức giận, hàng mi  dài chớp hai cái, vô cùng nghiêm túc nói: "Thật ra sau khi rơi xuống thác nước, trong lòng vẫn luôn lo lắng cho vết thương của sư tôn, nổ lực không ngừng mới có thể trở về."

Sở Thính Vũ: ? Lo vết thương của mình, không phải nàng nên nghĩ làm cách nào để gϊếŧ mình sao.

"Trưởng lão, vị này là........" Lâm Quyết cơ hồ không nhớ rõ Đường Mộ Tri rồi, đã ba năm trôi qua, hắn quên cũng là bình thường.

Lúc nảy Đường Mộ Tri vẫn còn thể hiện là người vô hại, Lâm Quyết vừa mở miệng, ánh mắt nàng lập tức trở nên lạnh lùng, sóng đen cuồn cuộn.

"Sư tôn, người thu đồ đệ rồi."

Đây là câu khẳng định hay là câu nghi vấn, Sở Thính Vũ không rõ ý của nữ chính, nàng chỉ biết nữ chính sau này vui buồn thất thường, nhìn không vừa mắt ai thì gϊếŧ người đó, bây giờ nàng không có tâm trạng mà giới thiệu sư đệ cho nàng ta.

Vả lại sao nàng không đeo mặt nạ vào, hiện giờ nàng đang bị ngữ đại tông môn công nhận là đệ tử có "Nội đan thành ma", lỡ như lát nữ có người nhận ra thì phải làm sao!

"Vi sư có nhận đồ đệ hay không thì liên quan gì đến ngươi." Sở Thính Vũ nhìn đến mặt nạ bên tay nàng, nhịn không được mà nhắc nhở: "Ngươi tháo mặt nạ, không sợ sẽ bị người khác nhận ra sao."

Đường Mộ Tri nghe câu trước, ánh mắt vốn đang tối sầm, nhưng nghe đến câu sau, con mắt lại bắt đầu sáng lên, rất ngoan ngoãn mà đeo mặt nạ lên.

Lâm Quyết bị cuộc đối thoại giữa hai người đưa đi đẩy lại đến ngây người, quả nhiên là một đứa trẻ không có trí nhớ tốt, hắn nói với Sở Thính Vũ: "Ta đưa trưởng lão trở về nghỉ nha."

"Ngươi là ai." Ánh mắt Đường Mộ Tri sắc lạnh, lại bắt đầu dùng giọng điệu không hòa nhã nói, "Lúc mới vừa vào cửa ta đã thấy rồi, ngươi cứ luôn đi cạnh sư tôn."

Cái này không quan trọng, quan trọng là tại sao ngươi lại ở đây!

Nếu hệ thống không nói cho nàng biết nguyên nhân hậu quả, thì Sở Thính Vũ chỉ có thể nói lời vô nghĩa, nàng hỏi: "Sao ngươi lại ở đây."

Đường Mộ Tri nói: "Ngũ đại tông môn xảy ra chuyện, con đưa Ngũ Âm Phường cùng đến."

Đưa Ngũ Âm Phường đến cùng, không lẽ Đường Mộ Tri đã kết giao với lão chủ phường của Phường Ngũ Âm rồi? Thế bây giờ nàng thuộc tính gì, Ma hay Thần, trong truyện viết Đường Mộ Tri sau này đáng lẽ là tiêu trừ hết ma tính rồi mới đúng, nhưng hiện tại hệ thống lại nói với nàng không rõ tình hình hiện tại của nữ chính, có phải có biến động gì không.........

Nhưng sau đó quả thật năng lực của Đường Mộ Tri giống như bật hack, Sở Thính Vũ rất chắc chắn về điểm này.

Đường Mộ Tri vẫn đứng đó nhìn chằm chằm Sở Thính Vũ, Sở Thính Vũ bị nhìn đến ớn lạnh, muốn đi cũng đi không được.

Hiện giờ Ngũ đại tông môn đều ở đây, chắc hẳn Đường Mộ Tri sẽ không xuống tay với nàng...

Đường Mộ Tri từ từ tiến đến, ngó lơ Lâm Quyết bên cạnh. Nàng lại bắt đầu lặp lại những lời trước đó, dịu dàng lại thân thiết: "Ba năm không gặp sư tôn rồi, sư tôn vẫn như lúc trước."

"Mặc dù đệ tử không ở Bắc Thanh Sơn, những vẫn luôn nhớ rõ đệ tử Bắc Thanh Sơn mặt đồ trắng." Đường Mộ Tri dù biết nhưng vẫn nói ra, đồng thời đưa tay ra sau lưng, để Sở Thính Vũ có thể nhìn được rõ hơn.

Động tác này làm Sở Thính Vũ nhớ đến cơn ác mộng đó, trong mơ Đường Mộ Tri cũng dùng giọng điệu này nói chuyện với nàng, nói bản thân nàng mặc chính là y bào của Bắc Thanh Sơn.

Ác mộng thành hiện thực rồi!!! Sở Thính Vũ đang nghĩ có nên dùng hết sức, chạy trước rồi nói không. Đột nhiên một đệ tử Ngũ Âm Phường căng thẳng chạy đến nói: "Đường cô nương, chưởng môn Kì Văn Quán muốn hỏi chúng ta về chuyện Ngũ Âm Phường cứu người ở trước cửa."

Ngũ Âm Phường cứu người?

Sở Thính Vũ nghe thấy câu này đột nhiên cau mày, chẳng lẽ tin tức hôm qua nghe được ở Ngưỡng Ca Lâu có liên quan đến Đường Mộ Tri.

Sở Thính Vũ bỗng nhớ đến hắn nói người cứu hắn mang mặt nạ bạc.......

Hóa ra người đó là Đường Mộ Tri, một tháng trước nàng đã đến thành Mục Liên rồi.

Sở Thính Vũ: "Một tháng trước là ngươi cứu người trước cửa quán?"

"Sư tôn cũng biết chuyện này sao?" Đường Mộ Tri nhìn lên, im lặng một lúc: "Sư tôn là không tin ta sẽ cứu người sao, giống như những lời trước kia ta từng nói với sư tôn, ta chưa từng làm gì có lỗi với Bắc Thanh Sơn, sư tôn cũng không tin ta."

Bỗng Sở Thính Vũ không nói nên lời.

Sao lại quay về chủ đề này nữa rồi......

Ta đương nhiên biết ngươi chưa từng làm, những ta cũng là có chỗ khó mà, nếu lúc đó không nghĩ ra cách đẩy ngươi cuống, thì BE toàn tập rồi!

"Đường cô nương...." Đệ tử Ngũ Âm Phường bên đó còn muốn nói gì đó với Đường Mộ Tri, đột nhiên bên cạnh nổi lên một cơn gió, quay đầu lại nhìn, Sở Thính Vũ đã chạy rồi.

Không để ý nữa, lúc này không chạy, thì còn chờ đến khi nào!