Ngày mai chính là vòng đấu loại trong truyền thuyết, nếu Hứa Thức không nói với Úc Linh San, Úc Linh San cũng không quan tâm nhiều, tựa như thật sự chỉ là một việc rất bình thường trong cuộc sống.
Thi đấu cũng không có gì, lưu trình linh tinh Hứa Thức đã nghe xong vài lượt từ chỗ Trương lão sư, chính là có hạn định thời gian, thí sinh phải đăng tải tác phẩm dự thi của mình vào một khoảng thời gian nhất định vào sáng thứ tư, bỏ lỡ tương đương với bị loại.
Cho nên Hứa Thức cố ý xin phép nghỉ vào sáng mai, cô sợ nếu cô ở công ty, vạn nhất đúng vào thời gian kia lại có việc.
"Vậy có thể ngủ nướng." Úc Linh San nghe Hứa Thức kể chuyện xin nghỉ xong, nói một câu như vậy.
Hứa Thức: "Em không ngủ nướng nha."
Úc Linh San ở trên màn hình nhìn Hứa Thức: "Em đang nội hàm ai?"
Hứa Thức cười: "Đâu~có, cũng chỉ đơn thuần trần thuật sự thật."
Úc Linh San hừ một tiếng, tiếp tục soi gương: "Gần đây Hứa Tiểu Chỉ thật ghê gớm ha."
"Em nghe nói lần này Ứng Tiệp cũng tới," Hứa Thức nói: "Không biết cô ta ở tổ nào."
Úc Linh San khinh miệt cười nói: "Tổ nào cũng vô dụng, cũng sẽ dừng ngay ở ngày mai."
Hứa Thức hiểu ý Úc Linh San: "Chị chắc chắn cô ta sẽ không qua được vòng loại như vậy?"
Úc Linh San: "Cái thứ này thi thố đã bao nhiêu năm, năm nào cũng không qua nổi vòng gửi xe."
Hứa Thức sảng: "Đồ ăn bức."
(rác rưởi, đồ bỏ đi, vô dụng)
Bên kia Úc Linh San lập tức cười rộ lên: "Được lắm Hứa Tiểu Chỉ."
Hứa Thức còn chưa nói gì, Úc Linh San lập tức lại nói: "Dám bảo chị dạy thử xem."
Hứa Thức nuốt ngay lời định nói xuống.
Cô hỏi Úc Linh San: "Thế chị đến ngày, có đau không?"
Úc Linh San lắc đầu: "Không đau."
Hứa Thức kinh ngạc: "Không đau chút nào á?"
Úc Linh San: "Lần này không đau, còn tuỳ, thỉnh thoảng có đôi khi sẽ đau."
Hứa Thức: "Vậy sau này đau phải nói em biết."
Úc Linh San cười: "Muốn chăm chị a?"
Hứa Thức: "Vâng."
Úc Linh San: "Nếu ở rất xa thì sao?"
Hứa Thức: "Thì em gọi điện thoại cho chị."
Úc Linh San: "Gọi điện thoại hữu dụng sao?"
Hứa Thức: "Nói chuyện phiếm với chị được không, phân tán lực chú ý của chị."
Úc Linh San nở nụ cười: "Em không nên nói như vậy."
Hứa Thức: "Vậy em phải nói gì?"
Úc Linh San: "Em hẳn là hỏi lại chị, Úc Linh San chị là gậy tinh sao?"
// 杠精 (Gàngjīng): thích bắt bẻ phản bác người khác, chuyên cà khịa (chắc kiểu cây gậy quái thai nhảy nhót đánh linh tinh).
Hứa Thức: "Ha ha, xác thật."
Ánh mắt Úc Linh San thay đổi ngay tức khắc, Hứa Thức lập tức nhận sai: "Xác thật không phải!"
Úc Linh San bị Hứa Thức chọc cười: "Chị nói lại lần nữa," Úc Linh San cười nhìn Hứa Thức trên màn hình: "Em tận lực ở bên cạnh chị trong những ngày này."
Hứa Thức cong cong mắt: "Được."
Nói xong câu này, Úc Linh San liền bắt đầu sấy tóc, tiếng ồn đột nhiên rất lớn, Hứa Thức đành phải ngừng nói, chống đầu thưởng thức Úc Linh San.
Sấy mất hơn mười phút, tắt máy sấy đi xong, Úc Linh San hỏi Hứa Thức: "Em có thể thường xuyên không về nhà ngủ sao?"
Hứa Thức nghe hiểu liền, cô nghĩ nghĩ: "Không biết, chưa từng như vậy."
Úc Linh San: "Em đi nhà bạn ngủ thường nói thế nào?"
Hứa Thức: "Em không ngủ ở nhà bạn, luôn luôn về nhà."
Úc Linh San đột nhiên vui vẻ: "Không thể nào không thể nào, em mới chỉ ngủ với chị?"
Đôi mắt Hứa Thức cong lên: "Không xong, không phải aiz."
Úc Linh San: "......"
Úc Linh San: "Sau này, chuyện mà chị đây không phải duy nhất, khúc dạo đừng nói quá đặc biệt, được chứ hả?"
Hứa Thức cười càng sâu: "Em biết rồi, xin lỗi nha," cô giải thích: "Trước kia em cùng bạn học đi ra ngoài chơi, khi đó mọi người đã ngủ cùng nhau."
Úc Linh San: "Ồ."
Hứa Thức: "Vốn là có thể mình một giường, nhưng khi đó có bạn học rất bám em, làm gì cũng phải cùng em."
Úc Linh San: "Ồ."
Hứa Thức: "Mấy ngày đó chính là cậu ấy và em ngủ với nhau."
Hứa Thức tựa như còn muốn chia sẻ thêm chút gì đó, Úc Linh San ở đầu kia đột nhiên bật máy sấy lên, còn hướng về phía màn hình thổi.
Hứa Thức sợ nhảy dựng, vô thức lui về phía sau.
Sau khi bị cắt ngang như vậy, Hứa Thức cũng không kể chuyện bạn học cao trung gì nữa, trời cũng đã khuya, không lâu sau hai người nói ngủ ngon rồi cúp máy.
Hứa Thức tắt máy tính, lại rửa mặt trở về, cô phát hiện Úc Linh San đã gửi một tin nhắn cho cô.
Tiên nữ vợ: Hứa Tiểu Chỉ
Chỉ ba chữ, không có gì khác.
Hứa Thức: Đây đây đây
Hứa Thức: Em vừa đi đánh răng
Hứa Thức: Sao vậy?
Tiên nữ vợ: "Video"
Tiên nữ vợ: Được rồi, chị đi ngủ đây, ngủ ngon
Hứa Thức gửi lại chúc ngủ ngon rồi mở video ra, cùng loại với cái mấy hôm trước Úc Linh San gửi tới, là cameras ký lục nhà Úc Linh San.
Hứa Thức đột nhiên thấy không ổn, cô liếc nhìn thời gian, thế mà lại là video cô uống say mấy hôm trước.
Cả video dài tổng cộng mười lăm phút, Hứa Thức nghĩ thầm, chắc là các cô sẽ không hôn lâu như vậy đâu?
Sự thật chứng minh không phải, đoạn video này càng làm cho cô xấu hổ.
Không giống như lần trước, lần này có tiếng, mà vì cameras ở phòng khách, trong video có thể thấy rõ được biểu cảm của Hứa Thức.
Cô ngồi một mình ở trên thảm, ánh mắt tản mạn, cả người ngốc muốn chết.
Hứa Thức cạn lời.
Và càng cạn lời hơn là, tiếp tục xem, cô thế mà lại khóc.
Có lẽ cô khóc được năm phút Úc Linh San đã trở về, ngồi xuống bên cạnh Hứa Thức, hỏi vì sao cô khóc.
Sau đó một đoạn đối thoại dài, Hứa Thức kinh hãi đến nổi da gà liên tục.
Sao cô lại có thể như vậy chứ?
Loại lời này cũng nói ra được?
Còn khóc thành như vậy.
Thật ngốc quá mà, cứu mạng.
Còn có một đoạn cuối kia, cô biểu hiện đến cũng quá đói khát đi, đói khát tràn ra cả màn hình.
Hứa Thức xem xong, vô lực mà ngã xuống giường, sau khi cười với trần nhà một tiếng, lật người vùi mặt vào gối.
Thứ gì vậy chứ, sao cô uống say lại là cái dạng này.
Không trách ngày đó lúc tắm thấy mắt hơi đỏ, hoá ra trước đó đã khóc, còn khóc thành như vậy.
Ở trên giường bình phục tâm tình thêm một lúc nữa, Hứa Thức mở WeChat của Úc Linh San.
Hứa Thức: Xem xong rồi
Hứa Thức tưởng Úc Linh San đã ngủ, không ngờ lại trả lời chỉ sau vài giây.
Tiên nữ vợ: Xem xong có tư vị gì?
Hứa Thức: Ha ha
Hứa Thức: Muốn đào hố tự chôn mình
Hứa Thức tiếp tục hỏi: Cái kia, kia trước đó không phải còn có hai lần, ở mấy ngày tham gia sự kiện ấy
Hứa Thức: Em, đã làm, gì?
Tiên nữ vợ: Em dùng đầu ngón chân ngẫm lại xem em đã làm gì?
Úc Linh San gửi tới đều chỉ là văn tự, cũng không phải thứ gì nhiệt liệt gì, nhưng Hứa Thức lại cảm nhận được tính tình Úc Linh San, thậm chí còn có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Úc Linh San vào lúc này.
Cô nghĩ, bây giờ nếu cô đang ở bên cạnh Úc Linh San, gương mặt này của cô nhất định sẽ bị niết sưng.
Hứa Thức: Hì hì
Hứa Thức: Xin lỗi mà
Hứa Thức: Vậy chị có thể đẩy em ra
Hứa Thức: Như vậy cũng quá đường đột đi, cái người này
Hứa Thức: Chị nên đánh người
Hứa Thức cho rằng Úc Linh San sẽ nương theo đó mà bắt đầu dỗi cô, nhưng không ngờ gửi tới đây lại là: Sao phải đánh?
Hứa Thức: A?
Tiên nữ vợ: Hôn không tồi nha
Tiên nữ vợ: Nhưng lời khen này chỉ giới hạn khi em uống say
Tiên nữ vợ: Tự ngẫm xem vì sao
Hứa Thức: Ha ha ha em tự ngẫm xem
Nói ngẫm lại liền ngẫm lại, Hứa Thức lại mở video khi nãy ra, vô cùng thuần thục mà kéo đến cuối, kéo đến đoạn cô dùng miệng cởi khoá cài của Úc Linh San kia.
Sau đó cô lại đem điện thoại tạm dừng rồi dựng sang một bên.
Có chút gì đó a ha ha ha.
Hứa Thức lại cầm di động đi: Úc lão sư lại cho em thêm một cơ hội
Hứa Thức không biết chính là, Úc Linh San ở bên kia nhìn thấy mấy chữ này mỉm cười.
Tiên nữ vợ: Bây giờ kɧıêυ ҡɧí©ɧ chị hợp lý sao? Đêm trọng đại
Hứa Thức bật cười.
Úc Linh San lại nói: Một lần là đủ rồi?
Hứa Thức: Đương nhiên không đủ
Tiên nữ vợ: Chờ xem, ngày mai về tìm em tính sổ
Hứa Thức nằm bò nhìn mấy câu này, buông tiếng thở dài.
Chị đều tới đại di mụ rồi, tính sổ thế nào được.
Ngày mai thật lâu mà, ngày mai bao giờ mới tới.
*
Vòng loại hôm sau rất đơn giản, hơn nữa buổi chiều đã có kết quả thi đấu rồi.
Giữa trưa còn có một cái tiểu nhạc đệm, Hứa Thức đang ăn cơm, nhóm huấn luyện của cô gửi tới một liên kết (link), liên kết nói, tác phẩm lần này của Ứng Tiệp đều không phải của cô ta, cô ra sao chép.
Hứa Thức tìm kiếm theo liên kết này, dẫn ra Weibo, phát hiện người phát là một sinh viên.
Cốt truyện rất quen thuộc, tương tự tao ngộ, vì thế Hứa Thức nghiêm túc mà xem Weibo kia một lượt.
Nhưng cô mở bình luận, dòng chữ bên dưới lập tức biến mất, Hứa Thức tưởng mạng lag, lại mở lại Weibo của cô gái này, phát hiện ra cô ấy đã xoá đi rồi.
Lại trở lại trong nhóm, mọi người cũng đều đang kêu không tìm được Weibo này nữa.
Hứa Thức mở bộ gõ chữ, nhưng đột nhiên trong đầu lại trống rỗng, không biết nên nói gì.
Nhưng vừa định thoát ra ngoài, cô nhìn thấy học trưởng gửi tới ba chữ: Kẻ tái phạm
Anh lại nói: Đúng không Hứa Thức
Hứa Thức lập tức nở nụ cười, tiếp: Đúng vậy
Những người khác cũng nói: Loại người này thật là
Những người khác: Được không biết xấu hổ mà
......
Trơ trẽn không biết xấu hổ.
Tầm ba rưỡi chiều, Hứa Thức đang sửa mấy thứ khách hàng gửi tới, Hứa Thức liền nhận được thư ban tổ chức tới, cô mở xem nội dung rồi mỉm cười, đóng hòm thư tiếp tục làm việc.
Hôm nay không có việc gì, Hứa Thức có thể tan làm đúng giờ.
Xuống dưới lâu, không hiểu sao cô chợt giật mình.
Sau đó cô hướng về phía bên phải, nhìn đến chỗ Úc Linh San thường đỗ xe.
Chỉ thoáng nhìn, Hứa Thức lập tức liền cong mắt.
Úc Linh San quả nhiên tới đây, đang đứng ở cạnh xe, thấy tầm mắt Hứa Thức đưa tới, hơi nghiêng đầu cười với Hứa Thức.
Chẳng trách gửi tin nhắn cũng không trả lời, hoá ra là ở đây ôm cây đợi thỏ.
Bước chân Hứa Thức tức thì trở nên thoăn thoát, đầu tiên là đi, sau đó chạy chậm lên, cuối cùng là nhảy nhảy ở trước mặt Úc Linh San.
"Sao chị lại lại âm thầm tới đây." Hứa Thức nói.
Úc Linh San hỏi: "Nhìn thấy chị vui không?"
Hứa Thức vui híp cả mắt lại : "Đương nhiên vui rồi." cô tiến thêm một bước về phía Úc Linh San: "Đã có kết quả vòng loại, buổi chiều vừa có."
Úc Linh San a một tiếng: "Thế nào?"
Hứa Thức không nhịn được giơ tay, vừa rồi ở công ty niềm vui bị nghẹn cũng lập tức phóng thích ra, cô vươn ngón trỏ, vừa cười vừa nói: "Đầu bảng."
Vừa dứt lời, tay Úc Linh San đột nhiên lấy ra từ phía sau, trên tay có một bó hoa nhỏ.
Úc Linh San nói: "Chúc mừng."
Hứa Thức cao hứng đến cười thành tiếng, nhận lấy hoa, đồng thời cũng ôm lấy Úc Linh San: "Vậy là chị đã biết từ trước đúng không?"
"Đúng vậy," Úc Linh San sờ sờ đầu Hứa Thức: "Đây không phải chuyện trong dự kiến sao."
Hứa Thức: "Hắc hắc."
Hứa Thức cười quá có sức cảm nhiễm, làm cho Úc Linh San cũng cười theo.
Hứa Thức chỉ khẽ ôm một chút liền buông Úc Linh San ra, cô thưởng thức hoa một giây trước, sau đó nhìn trái nhìn phải, tranh thủ không có ai bất ngờ hôn Úc Linh San một cái.
"Cảm ơn Úc lão sư và hoa của Úc lão sư."
Hôn xong liền chạy, chạy vòng qua hơn nửa cái xe mở cửa chui vào, bỏ xuống một chuỗi thanh âm: "Buổi tối em mời chị ăn cơm!"
Nói xong liền đóng cửa xe lại, phịch một tiếng.
Cách cửa kính, Úc Linh San nhìn người bên trong mỉm cười.
Thật tốt.
Hứa Tiểu Chỉ đã trở lại.
***