Thính Kiến nói với Hứa Thức là cô đã hết bận rồi.
Thật ra, Thính Kiến không nói, Hứa Thức cũng cảm nhận được Thính Kiến xác thật đã nhắn lại rất nhiều tin, cũng trả lời nhanh hơn nhiều, nhưng Thính Kiến lại nói, máy bay của cô sắp phải cất cánh, lát nữa có lẽ sẽ đột nhiên mất tín hiệu.
Ngôn Ô Ô: Không sao
Ngôn Ô Ô: Thật trùng hợp đó, em cũng đang trên đường đến sân bay
Vừa gửi xong mấy câu này, di động Hứa Thức liền vang lên, cuộc gọi đến từ một dãy số lạ.
Hứa Thức nghe máy, ngay khi đối phương nói câu đầu tiên, Hứa Thức lập tức ngồi thẳng dậy.
Là học sinh kiêm trợ lý của Ngô lão sư , bên kia nói ba câu giới thiệu mình, rồi tiến thẳng vào chủ đề, nói lát nữa thêm WeChat, sẽ gửi cho Hứa Thức một đường link, Hứa Thức theo link đó đến điền một chút thông tin của mình, hôm nay sẽ giúp cô báo danh.
Hứa Thức đều nói được được, cảm ơn, não bộ còn chưa sẵn sàng, nhưng thân thể đã phản xạ có điều kiện giúp cô ứng phó tất cả.
Chờ đến khi cúp máy, đầu óc Hứa Thức vẫn đang mơ màng, chẳng qua tiến độ của trợ lý tựa như không cho phép cô lơi lỏng, cơ hồ là giây tiếp theo, lời mời thêm bạn từ WeChat của trợ lý đã được gửi tới.
"Hứa Thức học muội xin chào, tôi là Hạ Nghị"
Hứa Thức lập tức đồng ý, Hạ Nghị bên kia gửi icon xin chào xong liền gửi link qua.
Hạ Nghị: Hôm nay là ngày cuối hạn đăng ký, khả năng có chút gấp, cho nên phiền em dành thời gian điền một chút.
Hạ Nghị: Tốt nhất là trước năm giờ tối
Hứa Thức: Em sẽ điền ngay bây giờ
Hạ Nghị: Ừm
Xe Hứa Thức sắp đến sân bay, cô không có thời gian cho tâm tình khác, nhanh chóng mở link ra.
Nhưng trước khi điền biểu mẫu, cô vẫn vào official website xem qua, xác nhận đúng là official website xong mới nghiêm túc điền.
Nội dung không nhiều lắm, đều là thông tin cơ bản, chỉ là ở trên có yêu cầu ghi lại các tác phẩm cá nhân, khiến Hứa Thức hơi khó xử.
Hứa Thức còn đang do dự, Hạ Nghị đã gửi tin nhắn đến.
Hạ Nghị: Không có thì có thể không điền, không sao
Hạ Nghị: Điền dấu sao vào là được
Hứa Thức: Vâng
Như vậy dễ dàng hơn rất nhiều, Hứa Thức điền ba nhát liền xong, gửi đi rồi.
Có lẽ là không có vấn đề gì, Hạ Nghị bên kia liền trở nên an tĩnh, Hứa Thức nhìn chằm chằm vào giao diện tán gấu của Hạ Nghị, cũng dần dần bình tĩnh lại.
Sau đó cô đột nhiên "hắc" lên một tiếng cười, đáng sợ tới mức người ngồi bên cạnh quay đầu sang nhìn cô một cái.
Hứa Thức ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Hứa Thức có cảm giác được quan tâm, loại quan tâm mà cô không cần phải nói gì, nhưng mọi người đều hiểu.
Đã thật lâu không có loại cảm giác này, hiện tại cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Cô nghĩ nghĩ trước click mở WeChat của Úc Linh San, rồi nói với cô: Úc lão sư, học sinh của Ngô lão sư vừa tìm em, em đã báo danh rồi
Hứa Thức: Cảm ơn Úc lão sư, trở về thành phố A mời chị* ăn cơm, đặc biệt cảm ơn chị*
Hứa Thức: Tổng cộng hai bữa
Hứa Thức: Nhưng nếu chị* muốn, ăn mấy bữa đều được
*您: version lịch sự, lễ phép, kính trọng, xa cách của 你 (you)
Gõ xong ba dòng này, cô quay đầu liền chuyển qua Thính Kiến.
Ngôn Ô Ô: A a a a a a a thật vui
Ngôn Ô Ô: Lần này thật sự thu hoạch được rất nhiều
Ngôn Ô Ô: Tiểu tỷ tỷ quẻ của chị quá chuẩn rồi
Ngôn Ô Ô: A a a a cứ để em kêu vài tiếng
Ngôn Ô Ô: Hì hì hắc hắc hắc
Bên kia, người đã ở trên máy bay nhìn di động phát ra liên tiếp hai tin nhắn như vậy, a một tiếng.
"Em nói xem có phải em ấy bị phân liệt nhân cách không?"
*rối loạn nhân cách phân liệt
Đình Đình nhận lấy chăn từ tiếp viên hàng không rồi đưa cho Úc Linh San, hỏi: "Ai?"
Úc Linh San: "Tôi."
Bên này, Hứa Thức rất nhanh đã nhận được hồi đáp.
Úc Linh San nói với cô: Không có gì, chuyện nhỏ
Mà trên Leng Keng Dong, Thính Kiến nói với cô: Vui như vậy sao
Thính Kiến: Có chuyện gì thế?
Hứa Thức chần chừ thật lâu trước giao diện của Úc Linh San, cũng suy nghĩ thật lâu, cảm thấy những lời này của Úc Linh San hẳn là, có lẽ, không cần trả lời.
Chắc vậy đi?
Hứa Thức cũng không biết nên nói gì tiếp, nói cảm ơn quá nhiều cũng không tốt, vậy thì chờ trở về thành phố A lại liên lạc đi.
Cho nên cô click vào khung chat của Thính Kiến.
Ngôn Ô Ô: Nói ra thì rất dài
Ngôn Ô Ô: Nhưng là nói ngắn gọn chính là, công tác lần này giúp em gặp một người rất quan trọng, người ấy giúp em có một vị trí, em sẽ có thể tham gia một cuộc thi mà em cực kỳ muốn tham gia
Ngôn Ô Ô: Em thật sự siêu vui vẻ
Ngôn Ô Ô: Quẻ của chị quá chuẩn quá chuẩn
Ngôn Ô Ô: Chị chính là Gia Cát Lượng chuyển thế
Thính Kiến: Cũng không cần như vậy
Ngôn Ô Ô: Ha ha ha
Thính Kiến hỏi cô: Gặp được một người rất quan trọng, là ai?
Hứa Thức nghĩ nghĩ: Phải nói gặp được hai người rất quan trọng, một người chính là tiểu tỷ tỷ mà em kể với chị kia, người còn lại là một lão sư rất lợi hại
Thính Kiến: A ~
Hứa Thức tiếp tục thổi Úc Linh San: Tiểu tỷ tỷ rất lợi hại, đã giành được rất nhiều giải thưởng, cũng xinh đẹp, dáng chuẩn, rất có danh tiếng trong ngành của chị ấy, fans rất nhiều
Thính Kiến: A ~
Hứa Thức nhìn mấy cái a Thính Kiến gửi đến cười cười, cái này ngữ khí, cũng vô cùng giống Úc Linh San.
Thính Kiến: Cho nên, em và tiểu tỷ tỷ ở chung mấy ngày cũng không tệ lắm?
Tay Hứa Thức tạm dừng một chút, cô không dám nói không tệ.
Ngôn Ô Ô: Nên nói thế nào đây
Thính Kiến lặp lại lời cô: Nên nói thế nào đây
Ngôn Ô Ô: Khá tốt?
Ngôn Ô Ô: Có lẽ cũng không quen lắm, có chỗ làm chưa được thành thạo, dường như em thường xuyên chọc cho chị ấy không vui
Ngôn Ô Ô: Em làm không tốt, lần đầu tiên tham gia sự kiện này nên không hiểu lắm
Thính Kiến: Nếu là lần sau thì sao?
Thính Kiến: Nếu còn có cơ hội như vậy, em sẽ lại ở bên cô ấy chứ?
Hứa Thức rất nghiêm túc suy nghĩ, lúc này trong người cô tựa như có hai nhân cách đang đánh nhau, một Hứa Thức nói sẽ, một Hứa Thức nói đừng đi.
Sau vài giây, Hứa Thức lựa chọn.
Ngôn Ô Ô: Chắc sẽ không đâu
Thính Kiến: Bay đây, tạm biệt
Ngôn Ô Ô: Ồ ồ, tạm biệt
Hứa Thức trả lời Thính Kiến xong, lại click mở WeChat của Úc Linh San, lại xác nhận thêm lần nữa, xác thật không cần trả lời tin nhắn của Úc Linh San rồi mới cất di động đi.
Thời gian bay của Thính Kiến và Úc Linh San không chênh nhau lắm, nhưng cụ thể chênh bao nhiêu thì Hứa Thức không biết.
Thật trùng hợp, Hứa Thức càng ngày càng cảm thấy hai người giống nhau, hơn nữa Hứa Thức cũng kinh ngạc phát hiện, từ lần trước sau khi cô đem ngôn từ của Thính Kiến xử lý thành thanh âm của Úc Linh San, nội dung trò chuyện với Thính Kiến trong đầu cô, tất cả đều trở thành Úc Linh San đang nói.
Tỷ như câu "Bay đây, tạm biệt" này, là ngữ khí không kiên nhẫn của Úc Linh San hay dùng để nói với cô.
Nhưng Hứa Thức cảm thấy Thính Kiến sẽ không, Thính Kiến sẽ không mất kiên nhẫn với cô, không giống Úc Linh San, cả ngày chỉ biết giận cô.
Tới sân bay, Hạ Nghị đã nhắn tin đến, nói với Hứa Thức là đã thông qua, sau đó cho Hứa Thức một tài khoản đăng nhập, tiện cho Hứa Thức có thể tự theo dõi những thông báo mới nhất.
Hứa Thức đặc biệt cảm ơn vài câu, thuận tiện cũng nhờ anh ta giúp cô chuyển lời cảm ơn tới Ngô lão sư, cuộc trò chuyện giữa hai người liền kết thúc.
Chuyện này xem như đã định.
Hứa Thức rảnh rỗi, lại mở WeChat của Úc Linh San ra.
Cô nghĩ nghĩ, vẫn là đã gửi một câu: Kia, Úc lão sư, em nghĩ khi nào Ngô lão sư có rảnh, em muốn mời thầy ấy ăn bữa cơm
Cô lại nói: Lúc đó nếu có chị thì tốt nhất
Hứa Thức gõ xong, lại mở ra Thính Kiến bên Leng Keng Dong.
Ngôn Ô Ô: Vui vẻ vui vẻ
Ngôn Ô Ô: Tiểu tỷ tỷ, nếu không ngại em mời chị uống cà phê nha
Ngôn Ô Ô: Cảm ơn một quẻ của chị
Ngôn Ô Ô: Hắc ~
Hai bên đều không trả lời, Hứa Thức nghĩ chắc hẳn các cô đều đang bay, lại cất di động đi.
Không nghĩ tới, sau hơn một giờ, tin nhắn của Úc Linh San và Thính Kiến cùng được gửi đến.
Úc Linh San nói: Tôi xem xem
Thính Kiến nói: Tôi thường xuyên đi công tác, không hay ở thành phố A
Hứa Thức trả lời Úc Linh San trước: Được
Sau đó cô tự nhiên mà đóng WeChat, click mở Leng Keng Dong.
Ngôn Ô Ô: Vậy, được rồi
Cô nghĩ nghĩ, hỏi Thính Kiến: Tiểu tỷ tỷ chị có bài xích việc gặp mặt em không?
Thính Kiến: Vì sao bài xích?
Ngôn Ô Ô: Bởi vì em nghe nói có những người không thích gặp võng hữu
Ngôn Ô Ô: Internet và hiện thực sẽ tách biệt
Thính Kiến: Tôi chỉ có mình em là võng hữu
Ngôn Ô Ô kinh ngạc: Thật sao?!
Thính Kiến cũng học Hứa Thức, chụp lại màn hình bên ngoài giao diện tán gẫu, đúng là chỉ có mỗi Ngôn Ô Ô.
Hơn nữa, Thính Kiến còn chặn hết người trong danh sách bạn, cũng chỉ còn Ngôn Ô Ô.
Nhưng Hứa Thức ngại chặn người trong danh sách bạn, cô có gần 600 bạn......
Ngôn Ô Ô: Hì hì, thật vinh hạnh
Hứa Thức sắp đến giờ bay, Thính Kiến cũng không gửi tin nhắn tới nữa, cô liền cất di động đi trước.
Một giấc này cô ngủ thật thoải mái, chưa được bao lâu bay liền đến thành phố A, mùa này hơn sáu giờ, trời còn chưa tối hẳn, mà Hứa Thức mở di động ra, tin nhắn đầu tiên nhảy ra chính là từ Thính Kiến.
Gửi tới từ một phút trước khi bật điện thoại, cô hỏi Hứa Thức: Tới nơi rồi phải không?
Hứa Thức lập tức cười: Tới rồi
Cô cũng hỏi: Sao chị biết em đã tới
Ngôn Ô Ô: Em vừa mới tới
Thính Kiến: Tôi biết chuyến bay của em
Ngôn Ô Ô: Chị đang ở thành phố A sao?
Thính Kiến: Không
Thính Kiến: Dự báo thời tiết nói lát nữa có thể sẽ mưa
Thính Kiến: Nếu không có việc gì về nhà sớm một chút, có mang ô không?
Ngôn Ô Ô: Không mang, em sẽ về nhà ngay
Thính Kiến: Về đến nhà thì nói một tiếng
Hứa Thức vì mấy câu của Thính Kiến lại nở nụ cười.
Thính Kiến này cũng thật kì quái nha, mấy ngày hôm trước còn là dáng vẻ xa lạ, Hứa Thức đều cho rằng tình võng hữu đã tan vỡ, bây giờ lại quan tâm như vậy, ngay cả chuyến bay và thời tiết cũng tra xét.
Hứa Thức nghĩ ngay đến người nào đó.
Cô cũng luôn âm tình bất định như vậy.
Hai người thật sự giống nhau nha.
Quá giống đi.
Ra khỏi sân bay và lên xe buýt, ngoài trời lập tức liền trở nên u ám, Hứa Thức chụp ảnh bầu trời gửi cho Thính Kiến, nói với cô ấy có vẻ như trời thật sự sắp mưa.
Lúc này Thính Kiến hẳn là không bận lắm, cứ thế trò chuyện với Hứa Thức.
Hỏi Hứa Thức ngồi tuyến xe số mấy, hỏi Hứa Thức sau khi về nhà sẽ ăn gì.
Sau đó xe đi qua một của hàng kem, Hứa Thức lại chụp bức hình gửi cho Thính Kiến.
Ngôn Ô Ô: Chị biết cửa hàng này không?
Thính Kiến: Biết
Ngôn Ô Ô: Chị biết sao, chị thích ăn kem à?
Thính Kiến: Tôi có tiểu bằng hữu thích ăn, cho nên tôi biết
Hứa Thức nhìn chằm chằm vào ba chữ "tiểu bằng hữu" nhìn thật lâu.
Úc Linh San đã từng buột miệng gọi cô là tiểu bằng hữu.
Ngôn Ô Ô: Vậy sao
Ngôn Ô Ô: Vậy chị có thể cho tiểu bằng hữu nhà chị ăn kem nhà này, rất ngon
Ngôn Ô Ô: Nhưng cũng rất đắt
Ngôn Ô Ô: Có tất cả có bảy vị, mỗi loại đều ăn rất ngon
Thính Kiến: Em thích loại nào?
Ngôn Ô Ô: Chocolate và hương thảo
Ngôn Ô Ô: Còn lại cũng ăn rất ngon
Ngôn Ô Ô: Nếu là tiền lương không bị trừ quá nhiều, ngày nhận lương em sẽ qua ăn một viên
Cuối cùng Hứa Thức vẫn không nhịn được, tựa như oán giận mà than một câu: Sao ai cũng có tiểu bằng hữu
Thính Kiến hỏi: Còn ai cũng có tiểu bằng hữu?
Ngôn Ô Ô: Tiểu tỷ tỷ kia
Ngôn Ô Ô: Chị ấy cũng có tiểu bằng hữu
Những lời này vừa được gửi đi, điện thoại Hứa Thức đột nhiên vang lên, dọa Hứa Thức sợ nhảy dựng.
Là Úc Linh San gọi đến.
Bởi vì Hứa Thức mới ở trước mặt Thính Kiến nhắc tới Úc Linh San, lúc này liền có loại cảm giác nói xấu người rồi bị người ta bắt quả tang.
Tim cô đang đập loạn xạ.
Hứa Thức vội nghe máy: "Úc lão sư."
Úc Linh San ở bên kia đột nhiên bật cười.
Hứa Thức rất bối rối: "Sao vậy?"
Úc Linh San gọi cô: "Tiểu Chỉ."
Giọng nói của Úc Linh San rất ôn nhu, Hứa Thức mím môi, thanh âm cũng vì vậy mà trở nên nhu hoà: "Sao vậy?"
Úc Linh San: "Biết tôi đang ở đâu không?"
Hứa Thức hơi sững lại.
Buổi chiều, lúc Úc Linh San và Đình Đình đang nói chuyện, cô bàng thính, nghe được một chút.
Một chút này chính là cô chỉ tình cờ nghe được Úc Linh San sẽ đi Q thành.
Chẳng qua sau đó cô lại âm thầm tra xét, từ thành phố C đến thành phố Q sau ba giờ chiều, chỉ có một chuyến bay duy nhất, điểm đến là Nam Quần Sơn.
Hiển nhiên, theo lý mà nói, cô không nên biết chuyện này.
Có lẽ chính là ở vài giây do dự này, Hứa Thức nghe thấy Úc Linh San đang cười ở bên kia.
"Em biết?" Úc Linh San hỏi.
Hứa Thức cảm thấy mình không thể gạt được Úc Linh San, đành thừa nhận: "Ừm"
Úc Linh San tựa hồ có chút kinh ngạc: "Tôi ở đâu?"
Hứa Thức: "Nam Quần Sơn."
Ngữ điệu Úc Linh San hơi nâng lên, mang ý cười: "Rất quan tâm tôi sao Hứa Tiểu Chỉ."
Hứa Thức cười gượng một tiếng.
Cũng may Úc Linh San không truy đến cùng, mà hỏi cô: "Đã tới Nam Quần Sơn chưa?"
Hứa Thức nói: "Chưa."
Úc Linh San hỏi: "Muốn đến không?"
"Cũng được," Hứa Thức nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: "Không có thời gian đi."
Úc Linh San: "Vậy chính là muốn."
Hứa Thức thừa nhận: "Ừm," cô nói: "Nam Quần Sơn rất đẹp."
Úc Linh San nói: "Tôi đây đặt vé máy bay ngày mai cho em tới, thế nào?"
Hứa Thức: "A? Nhưng em phải đi làm."
Úc Linh San thở dài: "Đúng vậy, em phải đi làm, biết phải làm sao."
Úc Linh San nói nghe vô cùng đáng tiếc, vô cùng vô cùng đáng tiếc, cũng quăng vấn đề lại cho Hứa Thức.
Hứa Thức bỗng không biết nên nói gì nữa, ngữ khí này của Úc Linh San khiến cô cũng thấy tiếc cho chính mình.
Cũng tựa hồ trong một nháy mắt như vậy, có gì đó nhói lên trong tim cô.
Úc Linh San bên kia lại hỏi: "Có biết vì sao tôi muốn em đến không?"
Hứa Thức do dự không dám trả lời.
Nhưng không có nghĩa Úc Linh San sẽ không nói.
"Nơi này thật sự rất đẹp, ngay cả mưa cũng đẹp như vậy."
Thanh âm của Úc Linh San nhẹ nhàng, Hứa Thức thậm chí có thể tưởng tượng được, giờ phút này Úc Linh San đang ở nơi nào đó có tầm nhìn rất đẹp, hoặc ngồi, hoặc đứng.
"Tôi tới khách sạn, mở cửa sổ ra," Úc Linh San tiếp tục chậm rãi nói: "ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là, nếu có Tiểu Chỉ ở bên tôi thì thật tốt."
Bàn tay cầm di động của Hứa Thức đột nhiên có điểm mềm, nghe những lời này của Úc Linh San, tựa như đang có người cầm một cọng lông vũ, khẽ gảy bên tai cô.
Hứa Thức có chút không biết phải làm sao.
***
// Oải oải oải quá, thật muốn lạy mấy bạn edit những bộ vài trăm chương, nể nể 🦉