Không Thể Hiểu Được

Chương 23: Nếu có cơ hội cong

Lúc này Hứa Thức đang nhìn Úc Linh San, nhìn còn trắng trợn táo bạo hơn cả lúc vừa ngồi trước máy tính, tựa như chắc chắn là Úc Linh San đã ngủ, sẽ không mở mắt ra, cô không thèm kiêng nể gì nữa.

Cô còn động thủ.

Vốn chỉ định vén những sợi tóc nhỏ vướng víu trên trán Úc Linh San lên, nhưng lúc sau lại không thu tay về được.

Nhớ lại vừa rồi Úc Linh San còn sờ tóc mai của cô, Hứa Thức cũng sờ lại.

Lông mày cũng sờ trở về, lỗ tai cũng chạm vào một chút, nhìn có vẻ như thù đều đã báo xong, nhưng Hứa Thức vẫn chưa thoả mãn.

Giây tiếp theo, cô để ngón cái dán vào môi Úc Linh San, trong nháy mắt này, tim cô chợt đập nhanh đến mức không thể hiểu được, nhanh đến nỗi màng nhĩ cũng có thể cảm nhận được sự chấn động của nó.

Hứa Thức hoảng sợ, vội vàng rụt tay lại, đúng lúc này, Úc Linh San khẽ giật mình.

Hứa Thức lập tức không dám động nữa, giây tiếp theo, Úc Linh San mở mắt ra.

Hứa Thức giống như bị bắt quả tang, cả người đều nóng lên.

"Em không ngủ à?" Úc Linh San khép hờ mắt hỏi Hứa Thức.

Hứa Thức giấu bàn tay vừa sờ soạng Úc Linh San ra sau lưng: "Chị ngủ đi."

Úc Linh San nặng nề ừ một tiếng bằng giọng mũi, lại nhắm mắt lại.

Hứa Thức thật sự không ngủ nổi, cô đã cố nhắm mắt lại, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Úc Linh San đang ở bên cạnh, ý thức của cô lại trở nên thanh tỉnh.

Cô nghĩ, lại không phải chưa ngủ với Úc Linh San bao giờ, sao hôm nay lại vậy chứ.

Nhưng rồi cô lại nghĩ, lần trước cô ngủ với Úc Linh San căn bản là ở trạng thái vô thức, cho nên tình huống bất đồng.

Sau đó cô buông một tiếng thở dài, phân tích nhiều như vậy cũng ích gì, căn bản không ngủ được.

Sau đó, Úc Linh San càng ngủ càng sâu, sâu đến mức Hứa Thức động rất mạnh cô cũng không có cảm giác.

Hứa Thức cầm di động của mình tới, thấy có tin nhắn của Tiểu Vũ gửi cho cô.

Tiểu Vũ hỏi: Cậu không về thành phố A à?

Tiểu Vũ: Sao lại quay lại? Có việc gì gấp thế?

Tiểu Vũ: Rất gấp sao? Thấy cậu đi rất vội

Một tay của Hứa Thức đang bị Úc Linh San đè lên, cô chỉ có thể gian nan mà đánh chữ bằng một tay.

Hứa Thức: Tạm thời chưa về, ở đây có chút việc

Có lẽ Tiểu Vũ đang chơi di động, rất nhanh đã nhắn lại.

Tiểu Vũ: Việc của Úc Linh San sao?

Tiểu Vũ: Là chị ấy gọi cậu quay lại à?

Hứa Thức nghĩ nghĩ, nhắn lại: Ừ

Tiểu Vũ: Chị ấy làm sao vậy?

Tiểu Vũ: Kia cái gì, hai người sẽ không miêu nị gì đó chứ, hả? Hả? Hả?

Hứa Thức:...... Không thể nào

Tiểu Vũ: Tôi có thể hỏi một câu chứ?

Hứa Thức: Cậu hỏi

Tiểu Vũ: Úc Linh San có phải rất sẽ?

Hứa Thức: Sẽ cái gì?

Tiểu Vũ: Ha ha ha ha ha ha ha không có gì không có gì

Tiểu Vũ: Vậy hôm nay cậu có về được không? Buổi chiều còn họp đấy

Hứa Thức: Không rõ lắm, để xem, chắc là không về được

Hứa Thức: Mình đã xin quản lý cho nghỉ rồi

Tiểu Vũ: Được rồi

Tiểu Vũ: Đại thẳng nữ kiên cường lên!

Hứa Thức: ?

Tiểu Vũ: Không có gì không có gì, ha ha ha

Tiểu Vũ nói xong câu này liền không nhắn tin nữa, chẳng qua Hứa Thức cũng không thoát ra, mà trượt lên trên một chút, ngừng ở nơi xuất hiện tên Úc Linh San.

Cô muốn biết Tiểu Vũ có ý gì, hiện tại cô đối với Úc Linh San có chút nhạy cảm.

Vì thế cô chụp riêng câu kia "Úc Linh San có phải rất sẽ?", gửi cho Vi Vi.

Bây giờ đã là tám giờ hơn, chắc Vi Vi còn đang trên đường đi làm về, không kịp trả lời Hứa Thức, cho nên Hứa Thức gửi xong liền đặt điện thoại sang một bên.

Rảnh rỗi, cô không biết thế nào mà, chính cô cũng chưa ý thức được, cô lại đang nhìn Úc Linh San.

Vừa mới giật mình như vậy, tóc mái trên trán Úc Linh San lại rủ xuống, những sợi tóc này tựa như một tấm màn nâu trong suốt phủ xuống che khuất đi một phần gương mặt cô.

Nhưng lần này Hứa Thức không giúp Úc Linh San chỉnh lại tóc nữa, cô cảm thấy Úc Linh San như vậy cũng khá xinh đẹp.

Cô đột nhiên nhớ lại hình ảnh Úc Linh San nhận giải trên sân khấu ngày hôm qua.

Không, hẳn là bắt đầu từ thời khắc Úc Linh San bước ra khỏi chỗ ngồi, cho đến khi đi lên sân khấu, cho đến khi nhận giải, cho đến khi trở về, một thân váy đỏ của cô, cho dù ánh đèn không tập trung chiếu lên người cô, cô cũng là người lóa mắt nhất trong cả hội trường, giơ tay nhấc chân đều lộng lẫy lại vương giả.

Hứa Thức lại nhớ tới lúc Úc Linh San đang đi lên, bên tai cô hỗn tạp các loại thanh âm, tất cả đều đang khen Úc Linh San, thông minh, giỏi giang, xinh đẹp.

Hiện tại, người này lại đang nằm bên Hứa Thức, có chút không thể tin được.

Không lâu sau, Vi Vi đã trả lời tin nhắn của Hứa Thức.

Cô hỏi Hứa Thức: Rất sẽ?

Vi Vi: Tiền căn là gì?

Hứa Thức nghĩ nghĩ: hôm qua Úc Linh San đã nhận được hai giải thưởng, có phải Tiểu Vũ nói chị ấy rất giỏi, ý này?

Vi Vi: Ồ ~ ý là rất lợi hại?

Hứa Thức lắc đầu: Không biết, cảm giác có thể vậy cũng có thể không, cho nên mới hỏi cậu

// Nguyên văn lời Tiểu Vũ: 郁聆山是不是很会.

// Từ 会 nghĩa rộng, mà thường được dùng nhiều nhất với ý nghĩa là "sẽ" (will), nghĩa khác nữa là "giỏi/lợi hại"

Vi Vi lại hỏi: Trước đó đang nói chuyện gì?

Hứa Thức đột nhiên nghĩ tới cái gì, trả lời Vi Vi: Tiểu Vũ nghĩ là Úc Linh San cong

Vi Vi:????!!!!?????

Vi Vi: Úc Linh San cong?????

Hứa Thức: Tiểu Vũ nghĩ vậy, chẳng qua mình cảm thấy cũng không phải

Hứa Thức: Úc Linh San cũng nói với mình là không phải

Vi Vi:?????????

Vi Vi: Chị ấy nói với cậu? Sao chị ấy lại nói với cậu?

Hứa Thức: Tình cờ nói tới, từng nói hai lần, lần đầu chị ấy nói chị ấy thẳng, lần thứ hai chị ấy nói chị ấy không phải đồng tính luyến ái

Vi Vi:????? Không phải cậu đi công tác hả? Sao còn có mấy thứ này????

Hứa Thức: Dường như cậu rất kích động?

Vi Vi: Mình cmn quá là kích động luôn! Úc Linh San cong đó! Cứu mạng!

Hứa Thức: Chị ấy cong thì sao?

Hứa Thức: Cậu hơi lố rồi đó tỷ tỷ

Vi Vi càng kích động cho bạn xem: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cmn

Vi Vi: Tiểu Vũ là nói Úc Linh San rất biết tán tỉnh

Vi Vi: Có phải chị ấy đang cua cậu không?

Vi Vi: Phải không!

// Từ 会 còn có nghĩa "biết cách" / can (have the skill, know how to). Vi Vi nảy số nhanh quá lol

Hứa Thức còn chưa kịp trả lời, Vi Vi đã gọi đến, xem ra là không chờ được Hứa Thức gõ chữ, muốn lập tức lập tức nghe được đáp án.

Hứa Thức vốn định nghe, nhưng đúng lúc này Úc Linh San lại tỉnh dậy.

Hứa Thức lập tức từ chối cuộc gọi.

"Em đang làm gì thế?" Úc Linh San hỏi Hứa Thức.

Tâm Hứa Thức nhất thời trầm xuống, đặt di động sang một bên: "Phiền đến chị sao?"

Úc Linh San từ từ nhắm mắt, rồi lại từ từ mở ra: "Em vẫn luôn động."

Hứa Thức: "Xin lỗi."

Úc Linh San: "Tôi ngủ không sâu, người bên cạnh vừa động sẽ bị tỉnh ngay."

Hứa Thức mím môi, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác bất bình ấm ức, chính chị muốn em bồi, lại không cho em động.

Nhưng ngoài mặt, cô vẫn thấp giọng ồ một tiếng, lại xin lỗi: "Xin lỗi."

Úc Linh San nhìn Hứa Thức: "Cảm thấy tôi khó hầu hạ?"

Hứa Thức vẫn mím môi.

Úc Linh San gật đầu: "Không phủ nhận, xem ra đúng là đang nghĩ như vậy."

Hứa Thức không dám nói gì.

Úc Linh San hơi nhích người ra: "Vậy thì tiếp tục hầu hạ tôi đi, tôi muốn uống nước."

Hứa Thức lập tức thưa vâng, lập tức vén chăn chuẩn bị xuống giường.

Úc Linh San: "Máy lọc nước ở trên tủ TV, rót hai cốc, mỗi cốc 150, em cũng uống."

Hứa Thức: "Ồ."

Hứa Thức lập tức xốc chăn xuống giường.

Trên đường đi rót nước, Hứa Thức lén liếc nhìn di động, Vi Vi vẫn đang tiếp tục gọi cô, Hứa Thức lập tức cúp máy.

Giây tiếp theo, Vi Vi gửi ngay một tin nhắn tới.

Vi Vi: Sao không nghe máy? Không phải hai người đang làʍ t̠ìиɦ chứ?

Nhưng Hứa Thức mới chỉ kịp nhìn lướt qua tin nhắn này, Vi Vi đã thu hồi, gần như ngay lập tức.

Gì thì gì, cũng không quan trọng bằng rót nước cho Úc Linh San, Hứa Thức đi rót nước cái đã.

Nghe theo Úc Linh San, rót hai ly, một ly mình giữ, một ly đưa cho Úc Linh San.

Cô uống nước rất nhanh, ực ực hai ngụm liền xong, sau đó tranh thủ lúc Úc Linh San đang uống nước, trả lời tin nhắn của Vi Vi.

Hứa Thức: Chị ấy ốm, mình đang chăm sóc chị ấy

Hứa Thức: Làm cái đầu cậu

Vi Vi: Ha ha ha ha ha ha ha thấy rồi à

Hứa Thức:...... Mình biết cậu đang nghĩ cái gì, không thể nào, đừng nghĩ lung tung

Vi Vi: Ha ha ha ha ha

Vi Vi: Không phải chứ, không phải trước kia cậu cũng không biết đến loại chuyện này sao? Sao lần này đột nhiên lại nhạy thế?

Vi Vi: Hả? Hả?

Hứa Thức: Tra, cũng không khó, được chứ?

Vi Vi: Tuy rằng nhưng là, Úc Linh San rất tốt ha ha ha

Vi Vi: Nếu có cơ hội cong, xin hãy làm chị ấy đi, xin cậu

Hứa Thức: Cái gì với cái gì chứ

Hứa Thức: Mình thẳng

Hứa Thức: Hơn nữa mình cũng đâu có xứng với chị ấy

Hứa Thức: Mình không xứng mình không xứng mình không xứng

Hứa Thức gửi xong câu này liền cười một mình, tiếng cười quá lớn, ồn đến Úc Linh San.

Cô ngẩng đầu nhìn, Úc Linh San đã uống nước xong rồi, đang cầm chiếc ly rỗng nhìn cô.

Hứa Thức lập tức nuốt lại tiếng cười, nhận lấy chiếc ly từ trong tay cô: "Muốn uống nữa không?"

Úc Linh San lắc đầu: "Không cần, đưa nhiệt kế cho tôi."

Hứa Thức đi đến tủ đầu giường lấy nhiệt kế lại đây, tích một cái trên đầu Úc Linh San, so với nhiệt độ buổi sáng Đình Đình bảo cô có hạ đi một chút.

Hứa Thức cho Úc Linh San xem, nói với cô: "Ngủ thêm một giấc đi, lát nữa có việc gì không?"

Đầu Úc Linh San rất nặng: "Không có, cũng không muốn ngủ."

Hứa Thức: "Vậy chị muốn làm gì?"

Úc Linh San ngẩng đầu nhìn Hứa Thức: "Có phải em đang rất muốn về thành phố A không?"

Hứa Thức cảm thấy bản thân hẳn là rất muốn, nhưng cô biết mình không thể nói muốn.

Hứa Thức lắc đầu: "Không phải."

Úc Linh San nhướng mày: "Ừm ~ còn biết nói dối."

Hứa Thức nuốt nước bọt.

Úc Linh San lại nói: "Sáng mai tôi bay, em đi cùng tôi chứ, hay để tôi bảo Đình Đình mua vé chiều nay cho em?"

Hứa Thức xua tay: "Không cần, em tự mua, công ty sẽ trả."

Úc Linh San lại hỏi Hứa Thức: "Chiều nay đi hay sáng mai đi?"

Tuy Úc Linh San nhìn có vẻ suy yếu nhưng khí tràng lại không thua ngày thường chút nào, Hứa Thức thoáng nghĩ, nếu bây giờ cô trả lời là chiều về, Úc Linh San hẳn sẽ lập tức rút ra một cây đao từ trong chăn, lão nương hiện tại liền phải gϊếŧ ngươi.

Chỉ đùa một chút.

Ha ha không buồn cười.

Hứa Thức nghĩ nghĩ, hỏi: "Chị cần em ở lại để làm gì?"

Đôi mắt đang trĩu nặng của Úc Linh San vì câu này của Hứa Thức lại khép lại.

"Không cần." Úc Linh San nói.

Hứa Thức biết mình không giỏi quanh co lòng vòng rồi sẽ bị Úc Linh San phát hiện, cô nghĩ không bằng cứ thẳng thắn bày tỏ với Úc Linh San rằng cô muốn về sớm một chút.

Bầu không khí an tĩnh trong mấy giây, Úc Linh San hỏi cô: "Tôi thực sự không hiểu sao em lại sợ tôi như vậy?"

Hứa Thức lập tức lắc đầu, thấp giọng nói: "Em không sợ chị."

Úc Linh San nhìn có vẻ không tin chút nào.

Hứa Thức giải thích nói: "Không phải, em đã xin nghỉ chiều, nếu lại xin nghỉ cả ngày mai, tháng này liền mất chuyên cần."

"Chuyên cần?" Úc Linh San lặp lại.

Hứa Thức: "Vâng"

Úc Linh San mỉm cười, gật đầu: "Rất tốt, không tồi, nhân viên ưu tú."

Hứa Thức nghe ra được, âm dương quái khí.

Úc Linh San xoa đầu, từ trên giường đứng lên, Hứa Thức hỏi cô: "Chị định làm gì? Em giúp chị."

Úc Linh San cúi đầu xỏ dép: "Tôi muốn tắm, em sẽ giúp tôi sao?"

Hứa Thức nghẹn lại: "Sao tự nhiên lại tắm, hay là cứ nằm đi."

Úc Linh San: "Toát chút mồ hôi, không thoải mái."

Hứa Thức ồ một tiếng.

Sau đó, Hứa Thức liền xem Úc Linh San kéo lê cơ thể nặng nhọc của cô đến trước ngăn tủ để lấy áo ngủ, rồi lại kéo lê cơ thể nặng nhọc đó vào phòng tắm.

Hứa Thức ở mép giường ngây ngẩn mất vài giây mới lấy điện thoại ra.

Cô nhìn vào màn hình, hai chuyến bay chiều và sáng, lâm vào trầm tư.

Một mặt, cô cảm thấy không hiểu vì cớ gì mình phải ở lại, mặt khác cô nghĩ đến Úc Linh San, lại cảm thấy hẳn là nên ở lại.

Nhưng ở lại làm gì đâu? Có vẻ cũng không có gì để làm.

Nhưng nếu cô đi, có thể Úc Linh San sẽ giận.

Hứa Thức không biết vì sao Úc Linh San lại đột nhiên thân thiết với cô, tựa như ở một giây trước còn chưa quen biết, giây tiếp theo các cô chính là bạn thân, cô hoàn toàn không hiểu Úc Linh San có ý gì.

Cô cảm kích Úc Linh San đã động viên giúp đỡ cô, có cơ hội cô nhất định sẽ báo đáp Úc Linh San tử tế, mời cô ăn cơm, hoặc làm gì khác đều được.

Nhưng cô tựa hồ không muốn giao thiệp quá sâu với Úc Linh San.

Cô nhận ra ở trước mặt Úc Linh San cô sẽ dễ dàng trở nên mất tự nhiên, cũng dễ dàng trở nên không còn là chính mình, còn có những cảm xúc khó hiểu quấy nhiễu, khiến cô làm ra mấy việc kỳ kỳ quái quái.

Không phải cô sợ Úc Linh San, mà là sợ chính mình.

Nghĩ đến đây, Hứa Thức cắn răng nhắm mắt, mua đứt xuất bay buổi chiều kia.

Mua xong cô liền khẩn trương, liền bắt đầu nghĩ xem lát nữa phải giải thích với Úc Linh San như thế nào.

Sau đó cô mở WeChat.

Vi Vi đã trả lời tin nhắn của cô, nói: Đừng tự hạ thấp mình

Vi Vi: Cậu rất tuyệt vời

Vi Vi: Hứa Thức của chúng ta ngầu nhấttttt

Vi Vi: Mình yêu cậu mình yêu cậu mình yêu cậu

Hứa Thức mỉm cười: Cảm ơn nhé

Nhìn thời gian Vi Vi hẳn đã đi làm, Hứa Thức cũng không nhiều lời nữa, mà lúc này, cô thấy trong vòng bạn bè xuất hiện chấm đỏ.

Cô click vào xem, thế mà lại thấy, mới cập nhật chính là avatar của Úc Linh San.

Hứa Thức liếc về phía phòng tắm trước rồi mới mở vòng bạn bè.

Cập nhật một phút trước.

Viết: "Tường đồng vách sắt".

***