Không Thể Hiểu Được

Chương 21: Úc lão sư bị ốm

Tận đến khi Úc Linh San bị Hứa Thức áp vào sô pha, cọng anh đào trong miệng Hứa Thức còn chưa thắt xong.

Tâm tư hai người cũng không ở nút thắt, thậm chí đều cảm thấy cái thứ quỷ này thật vướng bận, nhưng Hứa Thức không rút nó ra, cô cứ có cảm giác nếu cô rút ra, Úc Linh San nhất định sẽ giận.

Vì thế cô liền ngậm chiếc cọng này, từng chút từng chút mà hôn Úc Linh San.

Không khí dần dần trở nên cô đọng, xoang mũi Úc Linh San truyền ra tiếng hô hấp nhẹ rồi lại nặng.

Cặp mắt hồ ly kia lúc này đang khép hờ, lại là một loại phong tình khác, hô hấp qua mũi đã không đủ, miệng cô cũng hé mở, bật ra từng hơi.

Lúc này Hứa Thức rất thích hôn Úc Linh San, cũng thích nghe thanh âm của Úc Linh San, khi cắn Úc Linh San, Úc Linh San sẽ hừ hừ, khi trêu đùa đầu lưỡi Úc Linh San, hô hấp Úc Linh San trở nên thực trầm, dù thế nào Hứa Thức đều rất hưng phấn, hưng phấn tới mức cánh tay siết chặt, miệng cũng dùng sức.

Sau đó Hứa Thức lại bỏ thứ trong miệng ra từ lúc nào, chính cô cũng không biết.

Úc Linh San cũng bị cô hôn đến choáng váng, hoàn toàn chìm đắm rồi.

Vừa thở ra được một hơi, Úc Linh San thấp giọng gọi cô: "Tiểu Chỉ."

Hứa Thức hơi buông lỏng.

Úc Linh San nói: "Không muốn hôn chỗ khác sao?"

Úc Linh San nói rất nhẹ, cũng không phải giọng nói lúc bình thường, nhờ những lời này, Hứa Thức tựa như đột nhiên tỉnh ngộ, hoá ra chỗ khác cũng có thể hôn.

Nhưng cô lại không biết những chỗ nào là Úc Linh San cho phép hôn, những chỗ nào là Úc Linh San không cho, vì thế cô nghiêng đầu, dùng chóp mũi cọ nhẹ vào vành tai Úc Linh San trước.

Cả người Úc Linh San đều rụt lại, tay đặt ở bên đầu cũng nắm lấy không khí.

Tín hiệu này tựa như đang nói cho Hứa Thức biết là có thể, vì thế cô hoàn toàn ngụp xuống.

Rất nhanh, nắm tay của Úc Linh San dần siết lại, rất nhanh, lại dần buông ra.

Hứa Thức ở vành tai Úc Linh San cọ thật lâu, phản ứng của Úc Linh San cũng đủ, nội tâm Hứa Thức vô cùng thỏa mãn.

Hứa Thức tiếp tục đi xuống, dùng chóp mũi kɧıêυ ҡɧí©ɧ cằm Úc Linh San, nhưng cô chỉ nhẹ nhàng chạm một chút lên cổ Úc Linh San rồi liền bất động.

Úc Linh San bởi vậy mà hơi run lên nhưng không còn động tác nào khác, Hứa Thức lại trở nên lớn mật.

Vì thế cô ăn uống thỏa thích, từ cổ vẫn luôn gặm, tới xương quai xanh mới dừng lại.

Sau đó đại não đang nói với cô, không thể lại tiếp tục đi xuống.

Đến đây Hứa Thức đã thỏa mãn, dường như kế tiếp có thể làm thêm gì đó nữa, nhưng cô không dám.

Cô chỉ hơi nâng người cúi đầu nhìn Úc Linh San, thấy đầu tóc Úc Linh San đã rối loạn, đôi tay cũng đều bị cô khống chế, vô lực mà đặt ở hai bên.

Quần áo Úc Linh San xộc xệch, hô hấp cũng rối loạn, gương mặt ửng hồng hiếm thấy, khóe mắt cũng hơi hồng lên.

Cô không nhìn Hứa Thức, nghiêng đầu, không biết đang nghĩ gì.

Vài giây sau, trong không gian truyền ra thanh âm của Úc Linh San.

"Cmn."

Đầu Hứa Thức càng lúc càng choáng váng, Úc Linh San đột nhiên mắng như vậy, cô lập tức cảm thấy luống cuống.

Cô cũng rất muốn rời khỏi sô pha rồi lại kéo Úc Linh San dậy, cô cảm thấy Úc Linh San hiện tại thật đáng thương mà, bị gặm đến bất động, thậm chí lời thô tục cũng đều mắng ra rồi, nhưng chân cô hơi mềm, ý định muốn đạp lên mặt sàn nhưng chân cũng dẫm hụt, sau đó cả người liền lăn, ngã xuống sàn nhà.

Hứa Thức vừa mệt vừa buồn ngủ, đầu còn nặng trĩu, tựa như mới làm một việc rất tốn sức, cô dậy không nổi.

Cho nên nằm trên mặt đất không đến mười giây, Hứa Thức liền ngủ thϊếp đi.

*

Sau đó Hứa Thức lại bị một giấc mơ đánh thức, một giấc mơ rơi xuống vách đá rất điển hình.

Khi tỉnh lại đầu đau như búa bổ, Hứa Thức hừ nhẹ một tiếng rồi mở mắt ra, phát hiện xung quanh cũng không phải rất sáng.

Hứa Thức nằm trên mặt đất, quần áo vẫn là chiếc váy mặc buổi tối kia, trên người có chiếc chăn bông kéo từ trên giường xuống, dưới đầu lót gối.

Tim Hứa Thức đang đập thình thịch, dần dần, cô ý thức được hiện tại cô còn đang ở thành phố B, mà đây là phòng của Úc Linh San.

Trong phòng, bên cửa sổ mở một chiếc đèn đặt dưới sàn, Hứa Thức lại nhìn về hướng bên kia, Úc Linh San một mình ngồi ở trước cửa sổ sát đất, chống đầu nhìn ra ngoài.

** Mệnh khổ =))

Úc Linh San đã đổi sang áo ngủ, tóc cũng như vừa mới gội, hai chân cuộn tròn cùng đặt ở trên ghế.

Cô tựa hồ thực mỹ, như thể đã nhập vào cùng màn đêm.

"Úc Linh San." Hứa Thức ngồi dậy, gọi cô một tiếng.

Úc Linh San không đáp.

Hứa Thức nghĩ giọng mình quá nhỏ, khụ khụ lại gọi: "Úc Linh San."

"Nghe được."

Úc Linh San lập tức phải trả lời cô, trả lời như vậy nghe ra có chút thiếu kiên nhẫn.

Hứa Thức thì thầm: "Ồ." cô nghĩ nghĩ, hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Úc Linh San: "Ba giờ."

Hứa Thức kinh ngạc: "Ba giờ? Ba giờ sáng sao?"

Úc Linh San: "Chẳng lẽ ba giờ chiều?"

Hứa Thức liếc ra ngoài cửa sổ, cảnh đêm thành thị tràn ngập ánh đèn rực rỡ.

Hứa Thức biết mình lại uống say, khẳng định còn ngồi không xong nằm luôn trên mặt đất ngủ, cô đột nhiên nhớ tới đêm nay Úc Linh San đã nói với cô đừng uống rượu, lý do là không muốn đưa cô về.

Đúng là đã không đưa cô về thật, có thể cho cô chăn gối có lẽ cũng đã là thiên đại ôn nhu rồi.

Hứa Thức thật sự chóng mặt, trước kia đã từng uống nhiều lần như vậy nhưng cũng không choáng như lần này, lúc này thậm chí còn hơi buồn nôn.

Uống cũng là cô muốn uống, say cũng là cô muốn say, trong lòng không điểm số, nếu cô là Úc Linh San, cô cũng sẽ không muốn nói chuyện.

"Kia," Hứa Thức hơi có chút hèn mọn: "Di động của em đâu?"

Úc Linh San: "Sô pha."

Hứa Thức xốc chăn lên, lần ra được di động trên sô pha.

Trước tiên cô click mở WeChat Tiểu Vũ, không có tin nhắn mới, sau đó lại click mở lịch sử trò chuyện, nhìn thấy Tiểu Vũ đã gọi cho cô lúc mười rưỡi tối, cuộc gọi kéo dài 1 phút 09 giây.

"Tiểu, Tiểu Vũ không nói sẽ tới đón em sao?" Hứa Thức đứng bên sô pha, nhỏ giọng hỏi.

Úc Linh San: "Nói."

Hứa Thức còn muốn hỏi tiếp, Úc Linh San lại nói: "Không cho em ấy tới."

Hứa Thức dừng một chút: "Vì sao?"

Úc Linh San rốt cuộc cũng xoay người lại, chẳng qua cô không trả lời mà hỏi Hứa Thức: "Tỉnh rượu?"

Thanh âm của Úc Linh San không nặng không nhẹ, cũng không phập phồng, nhưng lại làm cho Hứa Thức rất sợ hãi.

Không phải sợ cô người này, mà là cảm nhận được cô đang tức giận.

Hứa Thức chắp tay: "Ừm"

Úc Linh San không nói, chỉ nhìn Hứa Thức.

Hứa Thức đứng bên sô pha, hoàn toàn không dám động đậy.

Hai người cứ bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn như vậy.

Tận đến khi một nhúm tóc mái trên trán Úc Linh San vì trọng lực rơi xuống, cô vén tóc lên, cục diện bế tắc mới bị phá vỡ.

Sau đó Úc Linh San hỏi: "Đã xem hoàng phiến chưa?"

Hứa Thức kinh ngạc: "Cái gì?"

Úc Linh San câu chữ rõ ràng: "Phim cấm."

Hứa Thức lập tức liền đỏ mặt, cô trả lời: "Xem, xem rồi."

Úc Linh San có vẻ hơi kinh ngạc: "Em còn xem qua cái này?"

Khi Úc Linh San nói những lời này ngữ khí thực nhẹ, cũng mang theo nụ cười châm chọc, rõ ràng là cảm xúc rất tiêu cực, lại làm Hứa Thức đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô cảm thấy Úc Linh San còn có tâm tư nói đùa, thuyết minh cô còn có thể cứu chữa.

"Lúc học đại học đã xem, năm nhất," Hứa Thức nghiêm túc giải thích: "Xem với bạn cùng phòng, mọi người đều chưa xem qua thứ này, rất tò mò, liền cùng nhau xem, còn nói ai không xem làm chó."

Úc Linh San rốt cuộc cũng cười, cô hỏi: "Đẹp không?"

Hứa Thức lắc đầu: "Khó coi."

Úc Linh San: "Nội dung là gì?"

Hứa Thức lắp bắp: "Chính là, hôn tới hôn lui, sau đó, kia," cô nói xong lập tức lại bổ sung: "Chỉ xem mỗi một lần kia, không có xem lại."

Hứa Thức không biết Úc Linh San có ý gì, cũng không biết cô muốn hỏi cái gì, đúng vậy, chắc không phải muốn cùng nhau xem phim cấm đâu?

Sau đó Úc Linh San lại ngừng nói, nghiêng đầu chống tay lên ghế.

Hứa Thức lại không biết nên làm gì, cô nhìn chiếc áo ngủ ngắn không tay của Úc Linh San, nghĩ nghĩ hỏi: "Không lạnh sao?"

Úc Linh San lập tức nói: "Lạnh."

Hứa Thức: "Lạnh thì mặc nhiều một chút."

Úc Linh San không nói.

Hứa Thức nhớ ra trên giá treo có chiếc áo khoác, vì thế cô đi qua lấy nó lại, đưa cho Úc Linh San.

Úc Linh San không tiếp, nhưng cũng không nói không cần, Hứa Thức đờ ra mất vài giây, rồi liền tự tung tự tác khoác lên người Úc Linh San.

Hứa Thức đυ.ng phải cánh tay Úc Linh San, hơi kinh ngạc: "Tay chị lạnh quá."

Úc Linh San: "Đúng vậy, làm sao đây?"

Hứa Thức: "Để em tắt điều hòa đi."

Úc Linh San nói: "Không cần."

Hứa Thức nghĩ nghĩ: "Vậy chị lên giường nằm đi."

Úc Linh San: "Không cần."

Hứa Thức: "Sẽ lạnh."

Úc Linh San: "Đúng vậy, làm sao đây?"

Hứa Thức hoàn toàn bất lực.

Lúc này Hứa Thức đột nhiên thấy được chăn trên mặt đất, tức khắc liền đại ngộ.

Cho nên Úc Linh San là vì nhường chăn cho cô nên mới cứ ngồi như vậy mà không ngủ?

"Xin lỗi." Hứa Thức xin lỗi.

Úc Linh San ừ một tiếng: "Đúng là nên xin lỗi."

Hứa Thức cảm thấy rất có lỗi: "Em đi gọi a di tới đổi."

Úc Linh San đứng lên: "Không cần, em đi tắm đi, tôi gọi."

Hứa Thức đứng yên.

Úc Linh San: "Áo ngủ ở trong ngăn tủ, bộ màu lam đầu tiên bên trái, trong phòng tắm có đồ lót dùng một lần."

Nói xong Úc Linh San đã sắp chạy tới bên điện thoại, nhưng Hứa Thức vẫn không nhúc nhích.

Úc Linh San: "Đi."

Lúc này Hứa Thức mới: "Ồ."

Thật ra, Hứa Thức muốn làm chút gì đó, nhưng tựa như thật sự không có việc gì để làm, cuối cùng cô suy nghĩ thật lâu, mới nói với Úc Linh San: "Chị đừng đi chân trần, rất lạnh."

Úc Linh San miễn cưỡng lui lại mấy bước đến mép thảm, đi dép vào: "Được chưa?"

Hứa Thức mím môi: "Được rồi."

Úc Linh San đã dùng điện thoại gọi a di, Hứa Thức liền đi tới trước ngăn tủ Úc Linh San nói. Cô cho rằng Úc Linh San người này tiện tay liền ném đồ lung tung, chắc là ngăn tủ sẽ rất lộn xộn, nhưng sau khi mở ra lại phát hiện, chỉnh tề ngoài dự đoán.

Đồ Úc Linh San mang theo thật sự rất nhiều, hoạt động lần này chỉ có ba ngày, nhưng dường như cô mang theo đồ của cả một tháng, quần áo váy áo khoác còn có các loại trang sức và túi xách.

Hứa Thức ngại nhìn nhiều, nhanh chóng lấy ra bộ áo ngủ mà Úc Linh San nói kia.

Nhưng cô nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn thả áo ngủ lại, lấy ra bộ quần áo mình đã mặc lúc chiều.

Sau đó cô âm thầm quay đầu trộm nhìn Úc Linh San, thấy Úc Linh San đang nghe điện thoại, liền vội chui vào trong phòng tắm.

Tắm xong đi ra, chăn mới đã tới, đồ ăn thức uống và cả sàn nhà cũng đã được dọn xong, chẳng qua Úc Linh San không lên giường, cô dựa vào sô pha, vẫn để chân trần, dẫm lên thảm lông xem di động.

Khi Hứa Thức ra cô vốn dĩ chỉ liếc một cái, nhưng nửa giây sau liền ngẩng đầu lên.

Sau đó cô cười một tiếng: "Được, có thể."

Hứa Thức: "Em......"

Úc Linh San: "Đi đi."

Hứa Thức lắc đầu: "Không phải."

Úc Linh San lại ngắt lời cô: "Muốn tôi tiễn sao?"

Hứa Thức: "Không phải."

Úc Linh San: "Tôi muốn ngủ."

Hứa Thức: "...... Ồ."

Ngày mai Hứa Thức sẽ bay lúc chín giờ sáng, sáu giờ đã phải ở dưới lầu khách sạn tập hợp, sáng mai cô sẽ phải dậy rất sớm

Nhưng hiển nhiên Úc Linh San không muốn nghe cô giải thích.

Cuối cùng Hứa Thức nói tạm biệt và chị đi ngủ sớm một chút rồi liền ra khỏi phòng.

Từ khách sạn của Úc Linh San đến khách sạn của cô lái xe mất năm phút, đi bộ cũng năm phút, xuống dưới lầu, Hứa Thức đang do dự là nên gọi xe hay đi bộ về, một chiếc xe quen thuộc liền dừng lại trước mặt cô.

Là xe Úc Linh San bao để chuyên dùng hai ngày này, sau khi xe đỗ lại cửa sổ xe hạ xuống, tài xế ló đầu ra: "Hứa tiểu thư lên xe đi, Úc lão sư bảo tôi đưa cô về."

Hứa Thức: "Cảm ơn."

Ban đêm xe đi rất thông thuận, chưa được bao lâu Hứa Thức đã về đến phòng mình.

Vào phòng, việc đầu tiên Hứa Thức làm chính là gửi tin nhắn cho Úc Linh San nói cô đã về tới nơi rồi, sau đó mới đi rửa mặt.

Nhưng Úc Linh San vẫn không trả lời tin nhắn này, Hứa Thức không biết rốt cuộc làm sao vậy, không biết mình đã tạo cái nghiệt gì, cũng không biết có phải Úc Linh San đang giận không.

Cô thoạt nhìn có vẻ không vui lắm, Hứa Thức không biết có liên quan gì đến mình không.

Bởi vì vẫn luôn nghĩ về Úc Linh San, Hứa Thức bị mất ngủ, nằm trên giường đến bốn giờ mới ngủ, sau đó năm giờ mười phút đồng hồ báo thức liền vang lên, cũng coi như không ngủ.

Cô rửa mặt trước rồi lại thu dọn hành lý, đến năm rưỡi Tiểu Vũ cũng tỉnh, nhìn thấy cô trở về tựa hồ có chút kinh ngạc, hỏi cô có phải sẽ không còn cơ hội gặp Úc lão sư, lại hỏi hôm qua về lúc nào, sao đã trở về cũng không nói, im ắng, hỏi có phải Úc lão sư đã đưa cô về, cô cho rằng Úc lão sư sẽ an bài chỗ ngủ cho Hứa Thức thế nào lại về rồi, uống bao nhiêu rượu? Sau đó lại cảm thán không có duyên phận với Úc lão sư.

Hứa Thức ậm ừ đáp lại, mất hồn mất vía.

Cô còn chưa thu dọn đồ đạc, Úc Linh San cũng chưa trả lời tin nhắn của cô, nghĩ sớm như vậy Úc Linh San nhất định vẫn chưa ngủ dậy, Hứa Thức vẫn là thu dọn đồ đạc trước.

Sau đó đã đến giờ, mọi người ở dưới lầu rồi cùng nhau lên xe, Hứa Thức vẫn gửi tin nhắn cho Úc Linh San báo cô đã đi rồi.

Nghĩ Úc Linh San hẳn là còn chưa ngủ dậy, Hứa Thức gửi xong liền khóa màn hình lại.

Vừa cất đi, đột nhiên di động lại vang lên, là Đình Đình gọi.

Hứa Thức lập tức nghe máy.

"Em về rồi sao?" Đình Đình ở bên kia hỏi.

Hứa Thức: "Chưa, mới xuất phát, còn chưa đến sân bay, sao vậy?"

Đình Đình nói: "Úc lão sư bị ốm."

***