Bảy Năm Của Nam Kiều

Chương 3

05

"Nam Kiều… Không phải như em nghĩ đâu."

Sắc mặt Bùi Độ dần dần trắng bệch, hắn bối rối gạt tay người phụ nữ kia ra, bước đến gần tôi muốn giải thích.

"Không phải như em nghĩ là nghĩ như thế nào?"

"Là anh không phản bội em ra ngoài gặp người phụ nữ khác, hay là, đứa nhỏ kia không phải con anh?"

Tôi đã cho rằng mình bị điên, nhưng không phải, chỉ có trái tim là bị giày vò như bị ném vào lò lửa mà thôi.

Móng tay tôi cắm sâu vào lòng bàn tay, gằn từng chữ: "Bùi Độ, đứa trẻ này bao nhiêu tuổi rồi? Nếu em nhớ không lầm, chúng ta chỉ mới kết hôn được ba năm thôi nhỉ, vậy nó là con ngoài giá thú, hay là kết quả nɠɵạı ŧìиɧ trước hôn nhân của anh?"

"Thần Thần của chúng tôi không phải con ngoài giá thú!"

Người phụ nữ mặc váy trắng luôn cúi đầu không nói gì đột nhiên chen lời, cô ta nhìn tôi, trong ánh mắt mang theo dày đặc thù hận không biết ở đâu ra.

"Em im đi!"

Đột nhiên Bùi Độ quát cô ta một tiếng, tiếp tục cầm tay tôi cầu xin: "Nam Kiều, Nam Kiều, em đừng kích động, là anh không tốt, chúng ta về nhà rồi nói sau được không?"

Về nhà?

Nước mắt tôi rơi xuống không dừng được, "Bùi Độ, chúng ta còn có nhà nữa sao?"

"Đừng mà, Nam Kiều, anh sai rồi Nam Kiều, anh thật sự không định…"

"Không định làm gì? Không định vụиɠ ŧяộʍ bên ngoài, hay là không định để tôi phát hiện ra?"

Tôi lau nước mắt trên mặt, nhìn thẳng vào Bùi Độ: "Nếu là chuyện trước, vậy những thứ anh làm hiện tại phải gọi là gì? Nếu là chuyện sau, Bùi Độ, anh có còn lương tâm không?"

Giọng Bùi Độ không ngừng run rẩy: "Nam Kiều, không phải như em nghĩ đâu, em tha thứ cho anh được không? Anh sẽ đưa hai người bọn họ đi xa thật xa, tuyệt đối sẽ không quấy rầy đến em. Anh cũng sẽ không gặp lại họ nữa, Nam Kiều, chỉ cần em chịu tha thứ, muốn anh làm gì cũng được!"

"Anh Độ…"

Cô gái mặc váy trắng cắn môi như sắp khóc: "Anh không cần em và Thần Thần nữa sao? Anh muốn Thần Thần không được gặp ba nó nữa sao?"

……

Tôi không có lòng dạ nào tham dự vào kịch bản khổ tình máu chó hơn phim truyền hình tám giờ tối thế này nữa, từ từ gỡ tay Bùi Độ ra, toàn thân cực kỳ mệt mỏi, thậm chí không còn sức lực mở miệng.

"Ly hôn đi, Bùi Độ, tôi tác thành cho các người."

06

Cuối cùng Bùi Độ không tiếp tục dây dưa níu kéo tôi nữa.

Lúc tôi vừa chớm đi, Thần Thần cũng tỉnh lại. Trông thấy Bùi Độ đến, nó lập tức mím môi nức nở đòi ba ôm một cái.

Tôi xoay người đi thẳng, Bùi Độ do dự một chút nhưng rốt cuộc không đuổi theo, chỉ gửi cho tôi một tin nhắn.

"Nam Kiều, em bình tĩnh lại trước đi, anh sẽ không đồng ý ly hôn đâu."

Tôi trở về biệt thự thu dọn hết đồ đạc của mình, chỉ để lại một tờ đơn ly hôn đặt trên bàn trà phòng khách.

Có lẽ đã dỗ được Thần Thần ngủ rồi, Bùi Độ liên tục oanh tạc vào điện thoại của tôi, cho dù tôi kéo số hắn vào sổ đen, hắn vẫn dùng số khác bám riết không tha.

Tôi trực tiếp tắt máy luôn.

Một tuần sau khi đệ đơn ly hôn, tôi ôm cái bụng hơi đau đến cơ quan làm việc lại bị một chiếc xe hơi cản đường. Tôi nghĩ chắc là Bùi Độ, nhưng rồi cửa kính xe hạ xuống lộ ra gương mặt một vị phu nhân trung niên được bảo dưỡng rất tốt.

Là mẹ Bùi Độ.

Bà ấy rất thản nhiên liếc mắt đánh giá tôi, câu đầu tiên mở miệng nói lại là: "Náo loạn cái gì, tôi cho chút tiền đuổi cô ta đi, mang đứa bé về nuôi là được, dù sao cô gả cho Bùi Độ ba năm cũng đâu sinh được đứa nào."

Tôi hít sâu một hơi: "Bùi phu nhân, con và Bùi Độ đã bắt đầu bàn bạc chuyện ly hôn rồi, chuyện nuôi con ngoài giá thú này, mẹ chấp nhận được nhưng con thì không."

Mặt nạ trên mặt mẹ Bùi Độ rốt cuộc không giữ nổi nữa. Khóe môi bà ta hơi co giật, ngược lại còn nở một nụ cười trào phúng.

"Ngày xưa mặt dày mày dạn một hai đòi vào nhà tôi, bây giờ làm bộ làm tịch cho ai xem? Mẹ cô đã lấy được từ nhà tôi không ít chỗ tốt, Tống Nam Kiều, thấy tốt phải biết thu tay, cô hiểu không?"

"Cái… Cái gì?"

Mẹ Bùi Độ dùng ánh mắt ra hiệu cho lái xe đưa điện thoại qua.

Tôi vừa áp điện thoại vào tai, giọng nói quen thuộc đã hổn hển vang lên.

"Con bé chết tiệt kia, mày đang làm gì thế hả? Không có nhà thông gia mày có được làm phu nhân nhà giàu không? Tao nói cho mà biết, em trai mày đang làm việc rất tốt ở công ty Bùi thị, quen được bạn gái cũng rất vừa lòng ——"

Tôi đột ngột cắt ngang lời mẹ: "Mẹ, đừng nói nữa được không, bụng con đau quá, mẹ tới thăm con nhé?"

Bên kia dừng một chút, lại tức giận nói: "Không rảnh, hôm nay em mày tăng ca, tao còn phải làm bữa khuya cho nó mang theo. Mày kêu Bùi Độ đến đón, lạt mềm buộc chặt làm lành với nó đi. Nếu dám phá hoại chuyện tốt của em trai, nhà tao coi như không có đứa con gái như mày!"

Bụng tôi quặn đau từng đợt, mẹ còn nói gì đó trong điện thoại nhưng tôi không nghe rõ được nữa.

Giữa cơn hoảng hốt, tôi như nhớ lại chuyện quá khứ.

Trong người chảy cùng một dòng máu, sinh ra từ cùng một tử ©υиɠ, nhưng ánh mắt ba mẹ luôn luôn đặt vào em trai tôi.

Trong ngôi nhà đó, tôi là một kẻ vô hình.

Lời thề thốt vào ngày Bùi Độ cầu hôn, đến giờ tôi vẫn không quên.

Hắn nói: "Nam Kiều, anh thề chỉ mãi mãi yêu em, sẽ không để em chịu một chút uất ức nào. Anh và em, chúng ta cùng xây dựng một gia đình nhỏ, được không?"

Tôi đã khờ dại tin tưởng suốt ba năm.

Bùi Độ, thời điểm anh ôm người đàn bà khác trong tay, có phải cũng đang cười nhạo tôi ngu xuẩn hay không.