Ám Hà Truyện

Chương 23: Kinh Trập (7)

Tô Xương Hà dẫm lên cầu thang kẽo kẹt lên lầu hai, cửa phòng trên lầu hai đang mở, bên trong chỉ có ánh đèn lờ mờ, không thấy được toàn bộ bên trong căn phòng.

"Cứ phải làm cho u ám thế này." Tô Xương Hà nhún vai. Hắn bước vào phòng, hai thanh kiếm trong nháy mắt đặt vào cổ hắn.

"Tô Xương Hà." Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Ê ê ê, đều là người một nhà, lâu ngày gặp lại mà tạo ra khung cảnh này, không thích hợp nhỉ?" Tô Xương Hà hét lên.

"Dẫn hắn vào đây." Một giọng nói mang theo vài phần uy nghiêm từ trong phòng vang lên.

Thế là hai thanh kiếm đặt ở cổ Tô Xương Hà đem hắn vào phòng, bên trong phòng bây giờ mới thắp đèn có chút ánh sáng, chỉ thấy một nam tử trung niên mặc áo đen vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên ghế, đang dùng thanh chủy thủ nhỏ cắt móng tay, phía sau hắn là mười mấy nam tử cường tráng, đều đeo bội kiếm, hung thần ác sát.

"Lão gia." Nam tử cạo móng tay kia nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi, Tô Xương Hà lại gọi là lão gia, ở trong Ám Hà, người được Tô Xương Hà xưng hô như vậy, chỉ có mình gia chủ Tô gia Tô Tẫn Khôi mà thôi.

Tô Tẫn Khôi buông chủy thủ xuống, nhìn Tô Xương Hà đang không thể động đậy trước mặt, cười: "Ngươi còn nhớ đến lão gia là ta à?"

Tô Xương Hà cười đến không thể chân thành hơn: "Cho dù ta có thành tro cũng phải nhớ lão gia."

"Thả hắn ra đi, đây là thanh kiếm tốt nhất Tô gia chúng ta, các ngươi dùng kiếm uy hϊếp hắn như vậy, ta sợ chủy thủ của hắn cắt đứt cổ các ngươi mất." Tô Tẫn Khôi phất tay.

"Tuân mệnh gia chủ." Hai thanh kiếm cuối cùng cũng rời cổ Tô Xương Hà, Tô Xương Hà thoải mái duỗi eo, xương cốt trên người đều phát ra tiếng kêu.

"Ngồi cạnh ta đi." Tô Tẫn Khôi vỗ vỗ vị trí bên cạnh, sau đó móc ra một cái tẩu thuốc, bắt đầu đốt lên.

Tô Xương Hà tiện tay lấy trái cây trên bàn, không chút khách khí ngồi bên cạnh Tô Tẫn Khôi: "Sao lão gia lại đích thân đến đây? Người đến Cửu Tiêu Thành không sao thật chứ?"

"Ta đến đây còn không phải vì ngươi sao? Đại gia trưởng không nên vào Cửu Tiêu Thành, nếu đã đến Cửu Tiêu Thành cũng không nên đến đó, Tri Chu sào huyệt, rất khó để tìm ông ta." Tô Tẫn Khôi hút một hơi thuốc, trong giọng nói mang theo mấy phần trách mắng.

"Là Xương Hà vô dụng." Tô Xương Hà lắc đầu, "Vốn nghĩ có thể chặn được Chu Ảnh, nhưng vẫn xảy ra chút sai sót."

"Trước lúc ngươi đi, ta đã đưa thủ lệnh cho ngươi, có thể điều khiển tất cả sát thủ tinh nhuệ của Tô gia, nhưng hình như ngươi lại không quý trọng quyền lực này, đến Tô Triết cũng là do ta phái tới." Tô Tẫn Khôi sâu kín nói.

"Thuộc hạ không muốn để Tô gia và Chu Ảnh xung đột chính diện, làm hỏng đến thanh danh lão gia, cũng không hy vọng hao tổn tinh nhuệ Tô gia, xin lão gia tin tưởng ta, nội trong mười ngày, nhất định ta sẽ lấy được Miên Long Kiếm!" Tô Xương Hà trầm giọng.

"Hỗn trướng!" Tô Tẫn Khôi đập mạnh tẩu thuốc lên bàn. Chỉ nghe một tiếng "soạt", sát thủ bên cạnh Tô Tẫn Khôi đã rút trường kiếm bên hông.

"Lão gia có chuyện gì từ từ nói…" Tô Xương Hà cắn trái cây, vẫn cười cười như cũ.

"Rút kiếm làm cái gì? Ta bảo các ngươi gϊếŧ người chưa?" Tô Tẫn Khôi phẫn nộ.

"Nói ra chắc gia chủ không tin, là kiếm tự mình rời vỏ." Tô Xương Hà xoay người, phất tay, kiếm của mấy tên sát thủ phía sau đều bị đánh trở về vỏ.

"Ngươi đó!" Tô Tẫn Khôi nhìn Tô Xương Hà, liên tục lắc đầu, "Trước giờ ngươi chưa bao giờ khiến ta thất vọng, hy vọng lần này cũng vậy!"

"Sao ta lại khiến lão gia thất vọng được." Tô Xương Hà cười.

"Buổi tối ngươi đi đâu? Ta hỏi Tô Triết, ông ta bảo ông ta đi ngủ rồi nên không biết cái gì hết." Tô Tẫn Khôi lại hỏi.

"Ta đi thăm dò đường của Chu Sào." Tô Xương Hà trả lời.

"Một mình ngươi? Tô gia mai phục rất nhiều người ở Cửu Tiêu Thành, sao ngươi không dùng? Ngươi không tin bọn họ?" Tô Tẫn Khôi lại hút thuốc, mới tiếp tục nói, "Hay là ngươi sợ bọn họ nhìn thấu ngươi?"

"Lão gia nói gì vậy." Tô Xương Hà cười, "Chỉ là dò đường, cũng không phải gϊếŧ người, vẫn chưa đến lúc mà."

Tô Tẫn Khôi không nói gì, chậm rãi hút thuốc, Tô Xương Hà cũng không nói, ăn xong trái cây, lại lấy một trái khác, cũng không biết là qua bao lâu, Tô Tẫn Khôi cuối cùng hút xong, đổ tàn thuốc, xong rồi bỏ tẩu thuốc vào người, hắn trầm giọng: "Ta biết ngươi đang nghĩ gì."

"Mời lão gia nói!" Tô Xương Hà nhướng mày.

Tô Tẫn Khôi nhìn vào mắt Tô Xương Hà: "Ngươi muốn bảo vệ Tô Mộ Vũ."

Khoé miệng Tô Xương Hà co quắp, sau đó cười: "Đương nhiên."

"Ta đã hứa với ngươi, chỉ cần lấy được Miên Long Kiếm, vậy thì Tô Mộ Vũ có thể không chết, thậm chí có thể cho hắn rời khỏi Ám Hà." Tô Tẫn Khôi đứng dậy, "Nhưng khi bắt đầu ta đã biết, Tô Mộ Vũ sẽ không đồng ý điều kiện của ngươi, hắn là người như thế nào, ta hiểu rất rõ, nhưng ta tin ngươi hiểu hắn hơn ta."

Tô Xương Hà cười khổ: "Vậy lão gia còn đem việc này giao cho ta?"

"Tuy ngươi chẳng ra sao cả, nhưng nhìn lại cả Tô gia, có thể hoàn thành chuyện này cũng chỉ có mình ngươi. Ta cho ngươi thêm chút thời gian, làm cho xong chuyện này cho tốt. Đừng phụ lòng kỳ vọng của ta đối với ngươi." Tô Tẫn Khôi xoay người bước ra ngoài, những tên sát thủ kia cũng lập tức đi theo.

"Cung tiễn lão gia." Tô Xương Hà cúi người hành lễ.

Một đám người bước ra khỏi khách trạm, một tên đệ tử Tô gia bước lên trước thấp giọng nói: "Lão gia, nhiệm vụ thế này, thật sự giao cho Tô Xương Hà sao? Hắn xuất thân từ người vô danh, cũng không phải là người Tô gia thực thụ."

Tô Tẫn Khôi cười lạnh: "Ta chọn hắn, thứ nhất là vì hắn là đệ tử Tô gia mạnh nhất thế hệ này, thứ hai là vì hắn không muốn Tô Mộ Vũ chết, đại gia trưởng trúng Tuyết Lạc Nhất Chi Mai, kéo dài thời gian cũng không thay đổi được kết quả, mà chỉ khi Tô gia thắng, thì mạng của Tô Mộ Vũ mới có cơ hội được giữ lại."

"Vậy nếu hắn thật sự làm xong…" Người đó do dự nói.

"Ta biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi sợ sau này vị trí gia chủ sẽ thuộc về một người vô danh." Tô Tẫn Khôi dừng bước nhìn người đó.

Người đó cúi đầu, sau lưng mồ hôi chảy đầm đìa.

"Ngày tiến hành lễ ban tên, người vô danh đã là người một nhà với chúng ta rồi. Nhưng nơi như Ám Hà, thực sự có người nhà sao?" Tô Tẫn Khôi ý vị thâm trường mà nói.

Bên trong khách trạm, Tô Xương Hà vì cả người ướt đẫm mà run lên, cười khổ: "Ngồi một phút đã phải đi tắm rửa."

Tô Triết nằm trên giường ngáp: "Đêm hôm khuya khoắt còn không yên tĩnh nữa."

"Triết thúc, người ở trong gia tộc nhiều năm như vậy, con chưa từng biết rõ lập trường của người." Tô Xương Hà bỗng nhiên nói.

Tô Triết hắt hơi một cái: "Nhận tiền làm việc, thì cần lập trường cái quái gì?"