Khách trạm Lạc Cửu Tiêu.
Tô Triết nằm trên giường ngáp dài, đã có hơi buồn ngủ. Lúc này một trận gió thổi tung cửa sổ, làm cho vòng vàng trên phật trượng đang được đặt trên bàn kêu đinh đinh đang đang. Ông bĩu môi, từ giường ngồi dậy, đến bên cửa sổ định đóng lại, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, một người đội mũ rộng vành đang bước ra từ khách trạm.
"Ồ?" Tô Triết khoé miệng kéo lên, lập tức đóng cửa lại, lần nữa nằm xuống giường.
"Ngươi gϊếŧ ta đến ta gϊếŧ ngươi, một khúc hát đến chết mới thôi." Tô Triết chậm rãi hát một bài không biết tên gì, không lâu sau nhắm mắt lại, nặng nề ngủ thϊếp đi.
Bên trong Chu Sào, đại gia trưởng để trần, phía trên cắm đầy ngân châm, tuy rằng có hơi thảm, nhưng sắc mặt đại gia trưởng từ trắng bệt đến đỡ hơn nhiều, ông trầm giọng nói: "Hôm nay ngươi muốn dùng Di Hồn Đại Pháp à?"
"Hôm nay sợ là không được, đại gia trưởng mới trải qua một trận đại chiến, tinh thần vô cùng yếu, mà Di Hồn Đại Pháp cần hao tổn lượng lớn tinh thần của người sử dụng và được sử dụng, nếu bây giờ miễn cưỡng dùng Di Hồn Đại Pháp, sợ là mạng nhỏ của ta và ngài đều không giữ được." Bạch Hạc Hoài chậm rãi lắc đầu.
Đại gia trưởng khẽ cảm thán: "Thôi vậy, vậy đợi thêm một ngày."
"Hôm nay đại gia trưởng cứ nghỉ ngơi cho khỏe, chỉ cần Chu Sào này tường đồng vách sắt như đại gia trưởng nói, vậy tất nhiên chúng ta không cần lo gì nữa." Bạch Hạc Hoài cười, sau đó đốt một nén hương an thần, "Đại gia trưởng ngủ một giấc là ổn."
"Được!" Đại gia trưởng gật đầu, nhắm mắt lại, gần như trong chốc lát đã phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
"Vậy Hạc Hoài nghỉ ngơi một lát, buổi tối lại đến xem." Bạch Hạc Hoài lúc này cũng đã rã rời, ngáp vài cái, hành lễ với đại gia trưởng, rồi đẩy cửa bước ra ngoài, trên đường đi không một bóng người, nàng quan sát bốn phía, xung quanh tuyệt đối không có chỗ có thể nấp, nàng có chút nghi hoặc, lúc trước cho dù có đi đến đâu, xung quanh đại gia trưởng cũng đầy sát thủ, tại sao trong Chu Sào chỉ có hai người họ? Chẳng lẽ, đại gia trưởng đã hoài nghi bên trong Chu Ảnh có gián điệp, ông không tín nhiệm người ngoài nữa, nên chỉ giữ một mình nàng bên cạnh.
"Làm đại gia trưởng mệt thật đó." Bạch Hạc Hoài bất lực nhún vai, đi qua đoạn đường đó, đi đến bên hành lang, nhìn ánh trăng trên bầu trời, duỗi eo, "Mặt trăng hôm nay thật đẹp."
"Đúng vậy, ánh trăng hôm nay rất đẹp." Một giọng nói mang theo vài phần ý cười phát ra bên cạnh Bạch Hạc Hoài.
Bạch Hạc Hoài kinh hãi đổ mồ hôi lạnh toàn thân, những ngày này người trong Chu Ảnh nàng đều tiếp xúc quá, nhưng giọng nói này quá lạ lẫm, nàng trong vô ý bước lùi về sau.
Người đó đội nón rộng vành, thấy Bạch Hạc Hoài lui về sau, hàn quang loé lên, thanh chủy thủ trong tay đánh về phía Bạch Hạc Hoài.
"Đáng chết!" Bạch Hạc Hoài lập tức dừng lại, trong tay cầm mấy cây ngân châm đánh về phía thanh chủy thủ kia, đυ.ng vào nhau, ngân châm trong chớp mắt bị đánh gãy, nhưng chủy thủ thay đổi phương hướng, sát qua bên tóc mai của Bạch Hạc Hoài. Bạch Hạc Hoài thở dốc, hô lớn: "Người…"
Lời còn chưa dứt, người đội nón rộng vành đã vọt đến trước mặt Bạch Hạc Hoài, chưởng vào trước ngực nàng, Bạch Hạc Hoài khẽ thở một hơi, nghiêng người, chỉ để lại hư ảnh, chớp mắt đã chạy ra xa một trượng, người đeo nón rộng vành chưởng vào không trung, khẽ sững sờ, sau đó vọt lên phía trước, cầm lấy chủy thủ lúc nãy làm rơi, hắn xoay người: "Quỷ Tung Bộ, đây là võ công của Ám Hà Tô gia."
"Ngươi nhìn nhầm rồi, ta chỉ trốn đi thôi." Bạch Hạc Hoài lau mồ hôi trên trán.
"Thú vị." Chủy thủ trong tay người đội nón rộng vành xoay một vòng, "Vốn tưởng một chiêu có thể gϊếŧ chết tiểu nha đầu ngươi, vậy mà lại cho ta bất ngờ đấy."
"Bất ngờ cũng càng ngày càng nhiều." Bạch Hạc Hoài tung ba cây ngân châm về phía người đội nón rộng vành.
"Lại hết thú vị rồi." Người đội nón rộng vành dùng thân pháp lúc nãy Bạch Hạc Hoài sử dụng, dễ dàng né được ba cây ngân châm, ba cây ngân châm đều đính vào bảng gỗ phía trên tường.
"Cởi bỏ nón của ngươi xuống đi, mắt ngươi không được tốt!" Bạch Hạc Hoài đưa tay về sau, sau đó thả người nhảy lên phía trước, xuyên qua bên cạnh người đội nón rộng vành.
Người đội nón rộng vành giờ mới phát hiện ba cây ngân châm được nối với một sợi tơ khó nhìn thấy, lúc này muốn né tránh, nhưng đã không kịp nữa, sau khi Bạch Hạc Hoài xuyên qua bên cạnh người đội nón rộng vành, tay kéo mạnh, ba cây ngân châm lập tức được thu về, quấn quanh cả người hắn. Bạch Hạc Hoài đáp xuống đất, xoay người, lùi về sau ba bước, sau đó ngẩng đầu nhìn người đội nón rộng vành, hai tay hắn đã bị trói chặt, cả người như một cây cột đứng ở đó.
"Tam Châm Dẫn Tuyến của Tô gia, đây là kỹ nghệ mà sát thủ học nhiều ngày vẫn không học được." Giọng nói của người đội nón rộng vành vẫn như cũ không chút bất ngờ.
"Đừng nhúc nhích, nếu không tả gϊếŧ ngươi đấy!" Bạch Hạc Hoài trầm giọng nói.
"Bây giờ ta không nhúc nhích nổi, ngươi chỉ cần tung một châm ra thì ta chết chắc." Người đội nón rộng vành nhàn nhạt nói.
"Ta không ngốc tới vậy nhé." Bạch Hạc Hoài cười lạnh, "Ai biết ngươi có quỷ kế gì chứ, người đâu…"
"Cấm!" Người đội nón rộng vành điểm chân, lần nữa xông đến Bạch Hạc Hoài, Bạch Hạc Hoài vội vã kéo sợi tơ, nhưng lại phát hiện sợi tơ đã đứt. Đây là chuyện gì thế, đây là tơ của Thiên Tàm Ti, vô cùng cứng cáp, đao bình thường chặt không đứt, hắn làm sao thoát ra được? Bạch Hạc Hoài cúi đầu, mới thấy thanh chủy thủ xoay tròn mà đến, hoá ra cái tên này dưới tình huống bị trói chặt mà vẫn có thể sử dụng chủy thủ. Người đội nón rộng vành nắm chặt chủy thủ: "Tuy rằng ta càng ngày càng hiếu kỳ về cô, nhưng vẫn là một đao gϊếŧ chết vẫn tốt hơn!"
"Đám ngốc này, ở đây đánh thành thế này rồi, sao vẫn không có động tĩnh?" Bạch Hạc Hoài đột nhiên nhớ tới chim gỗ trong phòng, cho dù không có chim gỗ, gọi đại gia trưởng tỉnh lại còn hơn ở lại đây liều chết nộp mạng. Nàng lập tức quay người, chạy như điên về phòng.
"Đám sát thủ này là thú vị nhất." Người đội nón rộng vành điểm chân, giẫm trên nóc nhà một cước, cả người xoay lại xông về phía Bạch Hạc Hoài.
Bạch Hạc Hoài cảm giác phía sau có hàn ý, dùng hết toàn lực thả người nhảy lên trước, liên tục lăn mấy cái, sàn nhà bị người đeo nón rộng vành dùng chủy thủ đánh ra một lỗ lớn.
Bạch Hạc Hoài từ trên đất ngồi dậy, lúc này còn cách phòng của đại gia trưởng mười mấy bước, nhưng người đội nón rộng vành đã đến trước mặt, chậm rãi nhấc khí trong tay lên.
Chỉ nghe một tiếng "bốp", nón của hắn bị nứt làm hai, văng ra hai phía, lộ ra gương mặt trẻ tuổi mà kiệt ngạo.
"Là ngươi." Bạch Hạc Hoài kinh hãi.
Ánh mắt của hắn nhìn thoáng ra phía sau, nhìn thấy bóng dáng của người đang cầm dù, sờ hai sợi râu của mình: "Ngươi đến rồi đấy à?"