Ám Hà Truyện

Chương 18: Kinh Trập (2)

Theo sát xe của đại gia trưởng, xe ngựa của Tô Xương Hà và Tô Triết cũng đã tới Cửu Tiêu Thành.

"Đây là Cửu Tiêu Thành, lúc trước là võ thành nổi danh thiên hạ, nhưng bây giờ cũng chỉ là một toà thành bình thường thôi, dựa vào truyền thuyết trăm năm mà thu hút khách đến xem. Trước đây có nghe Tô Mộ Vũ nói qua." Tô Xương Hà vén rèm che, nhìn khung cảnh bên ngoài, chậm rãi nói, "Họ sẽ dừng lại ở đây, đợi Tô Mộ Vũ đến tụ họp."

"Ở đây có Chu Sào à?" Tô Triết sững sờ.

"Đúng vậy. Sẽ không ai nghĩ tới, Chu Ảnh sẽ tập hợp về Chu Sào ở thành Cửu Tiêu, có lẽ đây là sự cố chấp của Tô Mộ Vũ đối với kiếm pháp." Tô Xương Hà sâu kín nói.

"Nội gián của ngươi không ở Tạ gia." Tô Triết cười.

"Đúng vậy, nội gián của con ở trong Chu Ảnh." Tô Xương Hà cũng không giấu giếm, "Hành tung của đại gia trưởng cả đoạn đường đều nằm trong lòng bàn tay con."

"Ngươi có thể cài người vào Chu Ảnh? Những người đó đều do chính Tô Mộ Vũ lựa chọn và được đại gia trưởng khảo nghiệm qua." Tô Triết gõ vào tẩu thuốc, "Đến gia chủ còn phải nghĩ cách đưa thế lực của mình vào Chu Ảnh."

"Con rất hiểu Tô Mộ Vũ." Tô Xương Hà duỗi lưng, "Tìm một nơi nghỉ chân đi, Triết thúc, bôn ba lâu như vậy, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi."

Tô Triết cất tẩu thuốc: "Nghỉ ngơi? Nếu đại gia trưởng vào Chu Sào, nơi dễ thủ khó công đó, nếu chúng ta không mau hành động thì sau này không dễ nữa đâu."

"Chúng ta không cần động thủ, có Tạ gia mở đường cho chúng ta, Bệnh Tử Quỷ Tạ Phồn Hoa vẫn còn có chút công dụng." Tô Xương Hà cười.

"Con người của ngươi quả nhiên là xấu xa." Tô Triết cười mắng.

Trên đường, Tô Mộ Vũ dùng sức quật dây cương, muốn dùng tốc độ nhanh nhất đến Cửu Tiêu Thành.

Mộ Vũ Mặc ngồi trong xe ngựa, nhìn bóng lưng Tô Mộ Vũ, nhẹ thở dài: "Vũ ca, cả đường huynh chưa nghỉ ngơi, chi bằng đi chậm chút."

Tô Mộ Vũ không xoay đầu lại: "Không thể nghỉ ngơi, cho dù ở Cửu Tiêu Thành có Chu Sào cũng không an toàn. Bên trong Chu Ảnh, có nội gián."

Mộ Vũ Mặc đột nhiên nhẹ đặt tay lên lưng Tô Mộ Vũ: "Vũ ca, lẽ nào huynh không nghĩ tới, ta chính là tên nội gián đó?"

Tô Mộ Vũ khẽ cau mày, nắm chặt chuôi dù bên cạnh, xoay người lại, đánh về phía Mộ Vũ Mặc.

Mộ Vũ Mặc cười, không trốn, thế là chuôi dù xuyên qua bên người nàng, đυ.ng trúng chiếc phi luân màu vàng kim ở đối diện. Phi luân bị đánh văng ra xa, Mộ Vũ Mặc nghiêng người, đứng dậy đi tới bên cạnh Tô Mộ Vũ, cười nói: "Người của Đường môn đúng là có tiền, trên người toàn là đồng nát sắt vụn, không biết bị đánh bay như vậy còn lấy về được không?"

Tay phải Tô Mộ Vũ cầm dù, tay trái nhẹ kéo dây cương, khiến xe ngựa dừng lại.

Đường Liên Nguyệt mặc một bộ áo lông màu đen đang đứng trên cái cây bên cạnh, cúi đầu nhìn họ.

"Ngươi đến cũng nhanh thật, bọn ta lên đường cả ngày lẫn đêm, vậy mà vẫn bị ngươi đuổi kịp." Mộ Vũ Mặc che miệng cười, "Gấp không đợi được muốn gặp ta rồi à?"

"Ngươi nên bỏ nàng ta lại, nàng ta bị thương, các ngươi đi đường sẽ không nhanh, tất nhiên ta đuổi kịp." Đường Liên Nguyệt nhìn Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ nhẹ thở một hơi, hơi cúi người.

"Chấp Tán Quỷ Tô Mộ Vũ, năm đó lúc chặn Ma giáo tấn công, ta từng thấy kiếm của ngươi. Gϊếŧ ngươi không phải là chuyện dễ gì." Hàn quang trong tay Đường Liên Nguyệt loé lên, Chỉ Tiêm Nhận đã nằm trong tay, "Kiếm thuật của ngươi và Lý Hàn Y chênh lệch không nhiều, nhưng nói về gϊếŧ người thì ngươi vẫn hơn nàng ta."

"Ta chặn hắn, muội chạy đi, đến Cửu Tiêu Thành, thông báo với đại gia trưởng tìm ra nội gián." Tô Mộ Vũ thấp giọng nói.

Mộ Vũ Mặc lắc đầu: "Không, để ta chặn hắn, huynh đi Cửu Tiêu Thành đi."

"Hắn là Đường Liên Nguyệt, muội đã bại một lần rồi." Tô Mộ Vũ nhắc nhở, "Hắn lần trước nương tay một lần, lần này sẽ không."

"Vũ ca, lúc nãy ta nói với huynh ta là nội gián." Mộ Vũ Mặc cười.

Con ngươi Tô Mộ Vũ rút lại: "Ta chỉ xem đó là một câu nói đùa."

"Cho đến hôm nay, ta chưa từng làm chuyện gì phản bội lời thề năm đó, nhưng ta đã từng do dự, cũng từng hoài nghi sự tồn tại của chúng ta. Những ngày này, ta cũng đã nghĩ, có phải bước ra một bước…" Mộ Vũ Mặc nhìn Tô Mộ Vũ, cảm thán, "Ta không muốn lựa chọn giữa huynh và Xương Hà. Cho nên Vũ ca, huynh đi kết thúc tất cả chuyện này đi. Ta chọn đứng về phía huynh!"

"Là Xương Hà…" Tô Mộ Vũ cau mày.

"Không cần từ chối nữa, ở lại hết cho ta!" Đường Liên Nguyệt nhẹ nhàng bắn ta, hai tấm Diêm Vương Thϊếp đánh về phía hai người.

"Đi! Tin tưởng ta, tên này không nỡ gϊếŧ ta đâu!" Mộ Vũ Mặc dùng sức đánh Tô Mộ Vũ đi nơi khác, sau đó xoay người, hai tay vung lên, tay áo cuốn lấy hai tấm Diêm Vương Thϊếp kia, sau đó kéo xuống, nện xuống chiếc xe ngựa trước mặt chia năm xẻ bảy.

Tô Mộ Vũ bất đắc dĩ, nắm chặt dù trong tay, trầm giọng: "Chặn không được thì chạy."

"Yên tâm đi, Vũ ca. Ta đã nói rồi, hắn sẽ không gϊếŧ ta." Mộ Vũ Mặc nhìn về phía Đường Liên Nguyệt nhướng mày, "Ngươi thấy sao?"

Đường Liên Nguyệt nhìn Tô Mộ Vũ đã rời đi, cúi đầu nhìn Mộ Vũ Mặc nói: "Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ không gϊếŧ ngươi?"

Mộ Vũ Mặc nhún vai: "Trong giang hồ không thiếu người đa tình, nhưng hôm nay đa tình ngày mai lại vô tình, tuy nói mấy ngày trước ngươi nhìn ta một cái tim đã loạn nhịp, nhưng qua mấy ngày có lẽ đã quên rồi, hoặc có lẽ trong lòng ngươi báo thù quan trọng, còn tình cảm nam nữ thì mặc kệ."

"Ai nhìn ngươi thì tim loạn nhịp hả?" Đường Liên Nguyệt nổi giận.

"Ai bảo Mộ Vũ Mặc ta quốc sắc thiên hương, là đệ nhất mỹ nhân của Ám Hà, nhưng chúng ta chẳng qua chỉ mới gặp một lần, cái gọi là vừa gặp đã yêu cũng chỉ là thấy sắc nổi lòng tham thôi, ngươi đối với ta cũng chẳng phải tình cảm sâu đậm gì…" Mộ Vũ Mặc cúi đầu, giọng nói có chút tha thiết.

"Thấy sắc nổi lòng tham?" Sắc mặt Đường Liên Nguyệt co rút lại, "Ta có một nắm Long Tu Châm, ngươi muốn xem thử không?"

"Thôi khỏi đi." Mộ Vũ Mặc dang rộng hai tay, sắc mặt ửng hồng, "Nam nhân nếu đã nói châm của mình, thật khiến tiểu nữ tử ta đây ngại đỏ mặt rồi."

"Một nữ tử như ngươi, miệng đầy lời thô tục!" Đường Liên Nguyệt ngây người một lúc, mới phản ứng lại được, mặt cũng đỏ lên, Long Tu Châm trên tay trái vứt cũng không được đánh cũng không xong, cuối cùng lại thu về.

"Long Tu Châm gì chứ, muốn dùng cũng phải dùng chùy sắt lớn!" Mộ Vũ Mặc hét lớn.

"Im miệng!" Đường Liên Nguyệt nắm chặt Chỉ Tiêm Nhận, muốn xông lên, nhưng vừa mới nhấc người, lại phát hiện dưới chân đã dính đầy tơ nhện, một con nhện màu xanh lá hoà thành một thể với cái cây, cộng thêm Mộ Vũ Mặc gây nhiễu loạn, khiến hắn không phát hiện ra.

"Võ công có mạnh, chẳng qua cũng chỉ là nam nhân chưa lớn." Mộ Vũ Mặc đắc ý nhướng mày.