Ám Hà Truyện

Chương 15: Vũ Thủy (14)

Ngày đầu tiên được chọn vào Luyện Lô, sư phụ huấn luyện bọn họ nói cho họ biết một đạo lý: Sát thủ, không cần bạn bè. Tô Xương Hà cũng trả lời Tô Mộ Vũ như vậy. Nhưng điều không thể nghi ngờ là, sau chuyện này, quan hệ của hai người trở nên thân thiết hơn rất nhiều.

Hai người đều khác người so với đám người vô danh trong Luyện Lô, Tô Mộ Vũ trầm mặc ít nói, cư xử với người khác ôn hoà lễ độ nhưng luôn duy trì khoảng cách, còn Tô Xương Hà thì khoa trương kiêu ngạo, giống như một con nhím cả người đầy gai nhọn, không đặt bất kỳ ai vào mắt. Chỉ là sau khi xảy ra chuyện đó, Tô Xương Hà dần thu lại tính tình, không những không đi báo thù mà thậm chí ngày thường cũng không gây bức bách cho người khác, còn Tô Mộ Vũ lúc nào cũng cô đơn nay bên cạnh hắn có thêm một người cùng ăn cơm luyện kiếm.

Tất cả những chuyện này đều bị các sư phụ để ý. Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà là một đôi người vô danh có thiên phú nhất thế hệ này, đặc biệt về mặt kiếm thuật, mà Tô gia giỏi nhất kiếm thuật vì vậy các chưởng sự đã sớm đem hai người viết vào danh sách của tộc mình. Thậm chí còn tự ý nhờ sư phụ Tô gia ở Luyện Lô đem hai người họ vào kiếm các tộc mình để luyện tập, cho quyền tự lựa chọn bí tịch kiếm thuật quý giá. Tô Xương Hà chọn [Thốn Chỉ Kiếm] đây là kiếm thuật về chủy thủ mạnh nhất Ám Hà, cực kỳ hung hiểm, dù là đối với đối thủ hay chính mình, nhưng cũng rất phù hợp với tính cách của Tô Xương Hà. Còn Tô Mộ Vũ chọn một bản tàn phổ, tên [Thập Bát Kiếm] đó cao thủ Tô gia Tô Thập Bát trăm năm trước sáng tạo, đã thất truyền nhiều năm.

Nhưng quan tâm hai người họ không chỉ có mình Tô gia, sư phụ Mộ gia, trưởng lão Mộ Tử Trập cũng đặt nhất cử nhất động của bọn họ vào mắt, hắn tất nhiên đã nhìn thấu ý đồ của Tô gia. Hắn hiểu rõ thiên phú của hai đứa nhóc này hơn ai hết, nên hắn không muốn cả hai đều gia nhập Tô gia, thế là trong lần khảo nghiệm ba năm sau, Mộ Tử Trập sắp xếp Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà cùng một nhóm.

"Đây mới là ý nghĩa của việc bố trí Quỷ Khốc Uyên, hai cao thủ kiếm thuật lòng mang thiện niệm, không bằng một sát thủ tuyệt tình tuyệt ái." Mộ Tử Trập cười với các chưởng sự Tô gia đang tức giận.

Khảo nghiệm ba năm một lần dành cho người vô danh của Ám Hà, hai mươi người được chia vào một nhóm, sau đó bỏ vào Quỷ Khốc Uyên, cho họ tự tàn sát lẫn nhau, cuối cùng người còn sống bước ra sẽ được Ám Hà thu nhận, trở thành "người nhà" mới. Bảng tên của hai mươi người, đều do nhóm sư phụ quyết định, từ việc dạy dỗ đưa ra sự lựa chọn chia nhóm hợp lý nhất, sẽ không có việc hai người mạnh nhất lại vào một nhóm. Cho nên Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà đều không có chuẩn bị gì, nhưng họ cũng không kịp để phản kháng đã bị quăng vào Quỷ Khốc Uyên.

"Đi cùng ta, đừng đi lung tung." Lúc vào Quỷ Khốc Uyên, Tô Mộ Vũ nói với Tô Xương Hà như vậy.

Tô Xương Hà chỉ cười khổ: "Xem ra ta không có cách nào tách khỏi ngươi rồi."

Trong Quỷ Khốc Uyên, nhóm hai mươi người, mười tám người còn lại đã tiến hành liên minh, nhằm đối phó với hai người Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà

"Ai cũng biết hai người các ngươi kiếm thuật cao siêu, chẳng bằng cứ hợp sức gϊếŧ hai ngươi trước, sau đó chúng ta lại đấu với nhau còn có vài cơ hội sống sót!"

Kết quả cuối cùng là, cho dù mười tám người cùng lúc động thủ, cũng không phải là đối thủ của Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà, thực lực hiện tại của hai người đã vượt trên cả đệ tử chính thống của Ám Hà rồi. Sau khi gϊếŧ xong mười tám người, hai người nhìn nhau, chính vào lúc này, Tô Xương Hà nhấc chủy thủ đâm vào ngực mình.

Cũng may Tô Mộ Vũ kịp thời dùng chuôi kiếm chặn lại, nếu không cả l*иg ngực của Tô Xương Hà đều bị đâm nát.

"Ta nói rồi, ta nợ ân tình của ngươi, ta sẽ trả lại!" Tô Xương Hà quật cường nói.

Tô Mộ Vũ chỉ lắc đầu: "Ta cũng nói rồi, không cần ngươi trả."

"Quy tắc Ám Hà trăm nay nay, hai mươi người, chỉ một người có thể bước ra từ Quỷ Khốc Uyên! Nếu như ngươi không nhận tình của ta, vậy thì cả hai chúng ta đều phải chết!" Tô Xương Hà nổi giận.

Tô Mộ Vũ vẫn lắc đầu: "Nhất định sẽ có cách! Ta đi nói với bọn họ! Họ muốn sát thủ, hai người chúng ta là hạt giống thích hợp nhất trong những năm nay mà họ tìm được, họ sẽ không chịu mất đi chúng ta đâu!"

"Ngươi ngây thơ quá!" Tô Xương Hà muốn lấy lại chủy thủ, "Buông tay!"

"Chỉ cần đủ mạnh, sẽ có tư cách ngây thơ!" Tô Mộ Vũ ném chủy thủ trong tay Tô Xương Hà đi, sau đó cõng Tô Xương Hà vì mất máu mà đứng không vững, "Ta đưa ngươi đi, cùng nhau ra khỏi đây."

"Tên ngốc." Tô Xương Hà từ bỏ tranh chấp, chỉ cười khổ.

Tô Mộ Vũ cõng Tô Xương Hà từ Quỷ Khốc Uyên bước ra, bên ngoài lập tức xôn xao.

Chưởng sự Tô gia nhìn thấy thì sắc mặt âm trầm, đây là kết cục họ không mong muốn nhất, họ vốn dĩ đã chấp nhận kết quả này, cho dù là Tô Mộ Vũ hay Tô Xương Hà bước ra, họ đều sẽ vui mừng tiếp nạp. Nhưng hai người bước ra, đó là phá vỡ quy tắc của tổ tông, đều sẽ bị gϊếŧ.

Mộ Tử Trập thế mà lại cười: "Rất tốt, đã lâu không gặp một người dám khiêu chiến với quyền uy của Ám Hà rồi."

"Như ngươi thấy đấy, hai người bọn ta cùng bước ra." Tô Mộ Vũ bình tĩnh nói với Mộ Tử Trập.

"Gϊếŧ người trên lưng ngươi, ngươi có thể tiến hành lễ ban tên, chính thức gia nhập Ám Hà chúng ta. Nếu không cả ngươi và hắn đều bị gϊếŧ." Mộ Tử Trập sâu kín nói.

"Ta sẽ không gϊếŧ hắn, hai người bọn ta đều phải sống sót." Tô Mộ Vũ lắc đầu trả lời.

Mộ Tử Trập sững sờ, không nghĩ tới hắn sẽ trả lời như vậy, hắn cười lớn: "Tốt, rất tốt. Nguy nan đầy người, cũng không vứt bỏ người bên cạnh không lo, xem ra các ngươi là bạn bè? Chỉ tiếc là, sát thủ không cần bạn bè." Mộ Tử Trập đứng dậy, hàn khí xuất hiện trong tay, đã định động thủ.

Sắc mặt của các chưởng sự Tô gia càng thêm âm trầm, họ đồng thời nhìn về phía gia chủ Tô gia đang xem lễ, nhưng gia chủ Tô gia chỉ trầm mặc nhìn, không nói gì.

"Ngươi sai rồi, bọn ta không phải bạn bè!" Tô Mộ Vũ đột nhiên hét lớn.

Hắn trước giờ vẫn trầm mặc ít nói, nói chuyện với người khác cũng ôn hoà lễ độ, đây là lần đầu mọi người thấy hắn nói chuyện lớn tiếng như vậy.

"Sát thủ không nên có bạn bè! Nhưng nếu gia nhập Ám Hà, thì là người nhà, nếu đã là người nhà tại sao có thể bỏ mặc không lo!" Tô Mộ Vũ nhìn Mộ Tử Trập, cắn răng nghiến lợi nói lớn.

Mộ Tử Trập khẽ cau mày, từng bước đi tới: "Ngươi có biết mình đang nói gì không?"

Tô Xương Hà bây giờ nói chuyện cũng khó khăn: "Gϊếŧ ta đi… đừng làm chuyện ngu ngốc nữa. Ngươi không phải đối thủ của hắn."

Tô Mộ Vũ buông Tô Xương Hà xuống, rút thanh kiếm đã nhiễm đầy máu bên hông, chỉ vào Mộ Tử Trập nói: "Nếu ngươi bước thêm một bước, ta sẽ gϊếŧ chết ngươi!"