Ám Hà Truyện

Chương 11: Vũ Thủy (10)

Một giấc mơ dài dòng và đen tối.

Bên trong giấc mơ không có ánh sáng, không có người, chỉ có tiếng động.

Một tiếng kêu thảm thiết và tuyệt vọng, tiếng thấp giọng khóc thảm, tiếng cười âm trầm đáng sợ…đủ mọi thứ tiếng động, tụ tập lại một chỗ, khiến người đặt mình vào trong đó, có cảm giác như đang ở địa ngục.

"Tà ma ngoại đạo!" Người trong mộng phẫn nộ quát.

"Bọn ta là tà ma ngoại đạo, lẽ nào Ám Hà các ngươi là danh môn chính phái sao?" Một giọng nói trộn lẫn giữa nam nữ già trẻ phát ra từ bốn phía.

Chẳng qua là một chút ma chướng, mỗi khi dùng đao chém là nó lại trở về nguyên dạng! Người trong mộng khẽ cúi đầu, rút thanh trường kiếm bên hông, sau đó ông sững sờ. Trường kiếm đã gãy, chỉ còn lại mỗi chuôi kiếm.

Những giọng nói này chầm chậm biến thành những bộ xương khô xông về phía ông…

"Aaaa!" Ông lão mồ hôi đầy đầu hoảng sợ hét lên, từ trong mộng tỉnh lại, ông ngồi dậy, tay sờ vào Miên Long Kiếm bên hông.

Bạch Hạc Hoài và những người khác nghe thấy tiếng hét này, đều vội vã chạy vào phòng, chỉ thấy đại gia trưởng đang cởi trần ngồi trên giường, cả người cơ bắp cuồn cuộn, sát khí nghiêm nghị, lúc ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, ánh mắt như có ngọn lửa.

Mộ Vũ Mặc lập tức nhìn quanh phòng, không thấy vết tích đánh nhau, trên trần nhà cũng không chút tổn hại, nàng nghi hoặc hỏi: "Sao thế?"

"Lui ra ngoài!" Đại gia trưởng quát khẽ.

Bạch Hạc Hoài vỗ vai của Mộ Vũ Mặc: "Mộ tỷ tỷ ra ngoài trước đi, chắc là lượng thuốc ta dùng có chút vấn đề, ta ở đây chẩn trị cho đại gia trưởng."

Mộ Vũ Mặc nhìn thoáng qua đại gia trưởng, gật đầu, lập tức lui ra.

Bạch Hạc Hoài nhẹ vung tay lên, ba cây ngân châm vọt lên không trung, nàng duỗi tay búng ra, ngân châm cắm vào trước ngực đại gia trưởng, ông thở một hơi dài, khí lực toàn thân cuối cùng cũng ép xuống, ném trường đao xuống đất, đại gia trưởng dựa vào tường, lau mồ hôi trên mặt.

Bạch Hạc Hoài đến bên cạnh đại gia trưởng, cười nói: "Hoá ra đại gia trưởng mơ thấy ác mộng?"

Đại gia trưởng sắc mặt ngưng lại: "Hạc Hoài, một đời ngươi cứu được bao nhiêu người?"

Bạch Hạc Hoài khẽ nhíu mày: "Sao mà ta nhớ được."

"Đời này của ta gϊếŧ 832 người. Mỗi khi gϊếŧ một người, ta đều ghi nhớ trong lòng, những người này thường hay xuất hiện trong giấc mơ của ta." Đại gia trưởng chậm rãi nói, "Rất nhiều người, thậm chí ta còn không nhớ họ là ai, nhưng đáy lòng có một giọng nói nói với ta, đây là người ta đã gϊếŧ."

Bạch Hạc Hoài suy nghĩ một chút: "Giấc mơ như thế này, có phải ngày càng nhiều không?"

Mặt đại gia trưởng có chút âm trầm: "Ý ngươi là ta già rồi?"

Bạch Hạc Hoài cười: "Đại gia trưởng nghĩ nhiều rồi, đối với người hành y như bọn ta mà nói, đây chỉ là một dạng biến hoá rất bình thường thôi à."

Đại gia trưởng lấy tẩu thuốc bên cạnh gϊếŧ, đốt thuốc lên: "Thật ra, ta không sợ giấc mơ như thế này, mỗi lần mơ thấy trước đây, ta đều lấy đao bên tay, chém giấc mơ đó đến không còn gì. Nếu ta đã gϊếŧ bọn họ được một lần, thì tất nhiên, ta vẫn có thể gϊếŧ họ lần nữa! Cho dù là ở hiện thật hay là trong giấc mơ, không có chút khác biệt nào!"

Lúc này, trên người đại gia trưởng đột nhiên lộ ra chút sát khí khiến cho Bạch Hạc Hoài nhìn thấy sát thần năm nào, nhưng sau đó đại gia trưởng hút một hơi thuốc, sát khí trên người cũng dần biến mất, ông trầm mặc nói: "Nhưng lần này, lúc ta rút kiếm ra, thì kiếm của ta đã gãy mất rồi."

Sau khoảng thời gian trầm mặc, đại gia trưởng mới lẩm bẩm nói: "Cần phải cho Mộ Vũ về sớm một chút."

Bạch Hạc Hoài phản ứng lại: "Kiếm trong tay đại gia trưởng, là chỉ Khôi đại nhân?"

Đại gia trưởng lấy lại tinh thần, mới phát hiện bản thân lúc nãy thất bại rồi, ông lại hút hơi thuốc, nói: "Mộ Vũ quả thật là thanh kiếm tốt nhất trong những năm nay, nếu hắn có thể ở bên cạnh ta, ta có thể yên tâm một chút."

"Xem ra quả thật là một người đáng để dựa vào." Bạch Hạc Hoài gật đầu, "Đúng rồi, ta vẫn luôn muốn hỏi đại gia trưởng, người họ gì thế?"

Con ngươi đại gia trưởng hơi nheo lại: "Ngươi có biết là, câu hỏi này ở Ám Hà là cấm kỵ không?"

"Tại sao vậy?" Bạch Hạc Hoài tiếp tục hỏi.

"Đại gia trưởng chấp chưởng ba nhà, phải bảo đảm tuyệt đối công bình công chính, nhưng trước khi trở thành đại gia trưởng, thì nhất định là người của một trong ba nhà, vì thế thiên vị là điều khó tránh khỏi. Nên lúc đại gia trưởng tiếp nhận Miên Long Kiếm, đều bị cưỡng ép xoá bỏ họ tên, từ đó về sau sẽ không thuộc về nhà nào, mà chỉ là đại gia trưởng mà thôi." Đại gia trưởng chậm rãi hút thuốc, khói thuốc lan ra khắp phòng, "Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết ta họ gì."

"Ta họ Mộ, trước khi trở thành đại gia trưởng, ta tên Mộ Minh Sách."

"Mộ Minh…" Bạch Hạc Hoài thấp giọng.

"Đã lâu không nhắc đến cái tên này rồi." Đại gia trưởng cười, "Lâu đến mức cứ ngỡ như chuyện của kiếp trước."

"Hoá ra là họ Mộ, ta cứ tưởng đại gia trưởng họ Tô." Bạch Hạc Hoài cười nói.

Đại gia trưởng nhướng mày: "Là vì ta tín nhiệm Mộ Vũ à?"

"Lúc mới đầu thôi, chẳng qua hôm nay ta nghe Vũ Mặc tỷ tỷ nói, Khôi đại nhân là người vô danh?" Bạch Hạc Hoài lấy một nén hương từ trong rương thuốc, nhóm lửa rồi cắm vào lư hương phía trên.

Con ngươi đại gia trưởng khẽ rút lại: "Ồ? Bạch Hạc Hoài ngươi cũng biết chuyện người vô danh à? Cũng là sư phụ ngươi kể sao? Đây là một trong những bí mật của Ám Hà đấy?"

"Chỉ đề cập qua thôi, nếu đại gia trưởng không muốn nói vấn đề này thì không nói là được." Bạch Hạc Hoài hời hợt nói.

"Ngươi nói ta nghe, sư phụ ngươi đã kể với ngươi những gì rồi?" Đại gia trưởng hỏi.

"Sư phụ nói, Ám Hà cái ngài chia làm ba họ, Mộ, Tạ và Tô, ba gia tộc này đã được truyền thừa trăm năm, lập thành tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ - Ám Hà. Trăm năm nay ba nhà thay nhau truyền thừa, nhưng không phải hậu nhân nào cũng có thiên phú trở thành sát thủ, mà ở nhiệm vụ thích sát hung hiểm như thế số lượng thành viên bị hao tổn, dần dần, ba nhà không đủ sức chèo chống sự phát triển của Ám Hà. Cho nên, Ám Hà đã lập ra kế hoạch "người vô danh". Các ngài phái ra cao thủ của mỗi nhà, tìm những đứa trẻ mồ côi có căn cốt trên khắp thiên hạ. Sau đó mang những đứa trẻ mồ côi này về, đưa vào Luyện Lô học tập các kỹ năng để trở thành sát thủ, cứ sáu năm lại kiểm tra một lần. Nhóm hai mươi người, đưa vào Quỷ Khốc Uyên, cho bọn họ kiểm tra chiến đấu sống còn, người sau cùng chiến thắng bước ra được tiến hành "Lễ ban tên", được ban cho một cái tên thuộc về một trong ba nhà Tô, Mộ, Tạ." Bạch Hạc Hoài nói xong, xoay người nhìn đại gia trưởng.

Đại gia trưởng cũng nhìn nàng, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại rất dọa người: "Ngươi có biết là, nói xong đoạn này, sẽ bị Ám Hà truy sát đến chân trời góc biển không?"