Trấn Lộc Lai, khách trạm Thành Hoa.
Một nam nhân gầy như que củi đang ngồi giữa phòng, chậm rãi rót trà.
Tạ Trường Trạch và Tạ Kim Khắc đứng trước mặt hắn, phía sau lưng mồ hôi đầm đìa, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Các ngươi đã giao chiến với Tô Mộ Vũ rồi?" Hắn ngẩng đầu, trên mặt có quầng thâm mắt cực nặng, nhìn cả người giống như một bộ da khô. Tạ Trường Trạch thấp giọng: "Đúng vậy."
"Bốp" một tiếng, nam nhân này đặt cốc trà lên bàn.
Tạ Trường Trạch và Tạ Kim Khắc toàn thân đều đang run rẩy.
"Là bọn ta vô dụng, không phải đối thủ của hắn, để hắn chạy mất!" Tạ Kim Khắc vội vã nói.
"Buồn cười." Hắn chậm rãi rót trà vào cốc, "Người ta là Tô Mộ Vũ đó, còn các ngươi là cái thứ gì, nếu như các ngươi đánh thắng hắn, vậy Khôi của Ám Hà chúng ta là một câu chuyện cười sao? Ta giận không phải vì các ngươi thua hắn, mà là vì các ngươi để cho vị thần y kia gặp mặt đại gia trưởng rồi!"
Tạ Trường Trạch khẽ thở dài: "Vị thần y đó đã rời đi trước khi bọn ta đến Bạch Hạc Dược trang rồi."
"Quả nhiên là đồ ngu xuẩn." Hắn từ tốn uống hớp trà, thở dài một hơi, "Cô gái trẻ tuổi mà các ngươi thả đi, mới là thần y."
"Không thể nào, cô nương đó nhìn vào chưa đến hai mươi, sao có thể là tiểu sư thúc của Tân Bách Thảo được?" Tạ Trường Trạch nhíu mày, "Vả lại Tô Triết của Tô gia cũng đã thử qua, cô nương đó không hề đeo mặt nạ da người."
"Nếu bọn Tô Mộ Vũ đã sớm gặp mặt thần y, làm sao có thể ở trong đạo quán đợi các ngươi, căn cứ vào thời gian các ngươi nói, vậy thì chỉ có thể là cô gái đó đi tìm bọn họ, nói hành tung của các ngươi cho Tô Mộ Vũ biết, Tô Mộ Vũ mới sắp xếp cho họ đi trước, còn bản thân thì ở lại giữ chân các ngươi." Tên nam nhân đó bất lực lắc đầu, "Nói ra cũng là ta sai, nhiệm vụ quan trọng như vậy, lẽ ra ta nên đích thân làm."
Tạ Trường Trạch và Tạ Kim Khắc đồng thời thở một hơi, giọng điệu của nam tử rõ ràng ôn hoà không ít, xem ra hôm nay hai người họ có thể trốn được một lần phạt nặng.
"Hiện giờ đại gia trưởng bệnh nặng, gia chủ của ba nhà đều muốn vị trí đó, vậy thì so ai nhanh hơn, ai có thể lấy Miên Long Kiếm trước, người đó sẽ là đại gia trưởng tân nhiệm, vào thời khắc quan trọng này, ta sẽ không phạt các ngươi. Nhưng nhiệm vụ tiếp theo, các ngươi không được thất bại, nếu không…" Nam tử đột nhiên quay đầu, ném cốc trà trong tay ra ngoài, cánh cửa gỗ bên cạnh vỡ tan tành.
Tô Xương Hà xuất hiện bên cánh cửa, một tay hắn để bên lỗ tai, duy trì tư thế nghe lén, bây giờ cửa gỗ bị vỡ, hắn chỉ có thể ngại ngùng thu tay về, gãi đầu: "Hehe, bị phát hiện rồi."
"Tô Xương Hà." Nam tử khẽ nhíu mày.
Tô Xương Hà phủi tay: "Phồn Hoa huynh, lúc nãy huynh phân tích vô cùng rõ ràng, Xương Hà bội phục! Lúc trước ta còn nói Tạ gia các huynh không ai có đầu óc, ta xin được thu lại lời nói, ta sai rồi!"
Nam tử đứng dậy, dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn Tô Xương Hà, khoé miệng hơi co quắp: "Tô Xương Hà, ngươi đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta đấy à?"
"Ta kɧıêυ ҡɧí©ɧ ai cũng không dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ huynh đâu, Bệnh Tử Quỷ, Tạ Phồn Hoa." Tô Xương Hà vụt qua, từ cột lầu xoay người xuống, nhảy tới chính sảnh của lầu một.
Tạ Kim Khắc đi tới, cúi đầu nhìn, chỉ thấy Tô Xương Hà đang ở phía dưới vẫy tay với hắn, hắn gầm thét một tiếng, muốn đuổi theo.
"Không cần đâu." Tạ Phồn Hoa thấp giọng nói, "Ngươi không phải đối thủ của hắn, đuổi theo cũng là tự rước lấy nhục."
Nhìn nụ cười đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Tô Xương Hà, trong lòng Tạ Kim Khắc rất tức giận, nhưng hắn cũng biết Tạ Phồn Hoa nói không sai, nên tức giận chưởng cây cột lầu dưới vỡ nát.
"Ngươi tự nhiên đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ người của Tạ gia làm gì?" Tô Triết đứng cạnh Tô Xương Hà bất lực hỏi.
"Giỡn với Tạ gia vui." Tô Xương Hà sờ ria mép của mình, "Triết thúc, mình đi."
Tô Triết vác phật trượng đi, vừa đi vừa nhai trầu: "Lão gia muốn ta giúp ngươi lần này, nói toàn bộ đều nghe ngươi, ngươi có sắp xếp gì rồi?"
"Đại gia trưởng lần này đi về phía Bắc, muốn kéo dài thời gian trên đường đi, cho vị thần y kia giúp ông ấy trị thương. Chỉ cần thương thế của đại gia trưởng khỏe lên, với thủ đoạn của ông ấy, một khi về Ám Hà, các gia chủ thì không sao, chứ mấy chân chạy vặt như chúng ta khó tránh bị giải quyết. Cho nên, lần này mục tiêu hàng đầu của chúng ta, là đại gia trưởng nhất định phải chết!" Tô Xương Hà nhướng mày.
Tô Triết gật đầu: "Sau đó thì sao?"
"Ai nguyện ý gánh tội danh gϊếŧ đại gia trưởng? Nếu như Tạ gia và Mộ gia đồng ý, con lập tức sẵn lòng chắp tay nhường lại cơ hội tốt này cho họ, dù sao đưa cho con, con cũng không gϊếŧ. Con chỉ gϊếŧ tiểu nha đầu kia, một khi thần y đã chết, đại gia trưởng có thể sống được mấy ngày thì cứ để ông ấy sống mấy ngày đi!" Tô Xương Hà duỗi lưng một cái, "Một khi đại gia trưởng chết, lại giành Miên Long Kiếm với đám ngốc kia, đến lúc đó con và Tô Mộ Vũ, còn có Triết thúc liên thủ với nhau, ai mà giành lại chúng ta chứ?"
"Khoan khoan khoan, Tô Mộ Vũ sao lại liên thủ với ngươi rồi? Hôm nay các ngươi xém chút là đánh nhau." Tô Triết nhổ bã trầu, đốt thuốc.
"Thì cứ sắp xếp trước ấy mà." Tô Xương Hà cười, "Con đã phái một nhóm người đi chặn Tô Mộ Vũ rồi, võ công không tính là tốt, nhưng đều họ Tô, đã từng cùng Tô Mộ Vũ chấp hành nhiệm vụ, Tô Mộ Vũ sẽ không gϊếŧ họ, mà Triết thúc biết đấy, đánh lùi một nhóm người khó hơn gϊếŧ một nhóm người. Cho nên Tô Mộ Vũ nhất thời sẽ không đuổi kịp đại gia trưởng đâu, chúng ta nắm chắc cơ hội, đi gϊếŧ tiểu thần y!"
"Đại gia trưởng và vị tiểu thần y đó bây giờ có mười hai tiêu bảo vệ, ngươi có lòng tin như vậy à?" Tô Triết chậm rãi phun khói thuốc.
Tô Xương Hà nhếch miệng, ngẩng đầu nhìn về phía xa: "Người con phái đi truyền tin về, ở hoàng thành phía bắc, bên trong đó có người xuất thân Đường môn, bây giờ đang ở vị trí cao, năm đó trên giang hồ cũng coi như có tiếng tăm. Cửu Giang Tì Bà trong đình, ba đạo ám khí, chấn kinh thiên hạ, là tuyệt thế cao thủ có thể sánh với Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong."
"Đường Liên Nguyệt." Tẩu thuốc trong tay Tô Triết hơi run rẩy.
"Đường nhị lão gia không ở Thục Trung Đường môn, mà tự mình mua một gian nhà ở Liêu Lạc Thành, là bởi vì tính cách cổ quái, không hay giao tiếp với người của Đường môn, cả Đường môn ngoài trừ lão thái gia và huynh đệ của ông ấy, người duy nhất được coi như thân cận với ông chính là Đường Liên Nguyệt. Con không biết vì sao đại gia trưởng phải gϊếŧ Đường nhị lão gia, nhưng con biết, Đường nhị lão gia chết rồi, người muốn báo thù nhất chính là Đường Liên Nguyệt." Tô Xương Hà cười.
Tô Triết cau mày: "Xương Hà à, nước cờ này của ngươi đi rất nguy hiểm đó."
"Hoàng gia thay đổi triều đại, người trong thiên hạ phải trả giá, vậy Ám Hà chúng ta thay triều đổi đại, sao không thể đi một nước cờ hiểm?" Vốn dĩ Tô Xương Hà đang mang mấy phần hài hước bỗng nhiên trong ánh mắt lộ ra mấy phần hung lệ.