Người đeo mặt nạ quỷ dẫn Bạch Hạc Hoài ra khỏi gian phòng, ông lão trong phòng uống một viên đan dược mà Bạch Hạc Hoài đưa, đã ngủ thϊếp đi, hai người cùng đi về phía chính điện.
"Sư phụ ta năm chín mươi tuổi gặp được ta, năm đó ta mới có năm tuổi, ông ấy nhìn ra ta có thiên phú dị bẩm, nên không để ta bị sư huynh cướp đi trước, trực tiếp thu nhận ta làm đệ tử của ông ấy. Chỉ đáng tiếc, mới dạy ta được có hai năm, sư phụ đã cưỡi hạc về tây thiên rồi, về sau y thuật của ta cũng coi như là do sư huynh dạy cả, nhưng nói về bối phận, ta thật sự là tiểu sư thúc của Dược Vương Tân Bách Thảo." Bạch Hạc Hoài lấy từ trong ngực ra một cái bánh quế, vừa đi vừa ăn.
"Hoá ra là vậy, nhưng nếu đã thế, tại sao cô nương không ở trong Dược Vương Cốc mà lại chạy đến Giang Nam này?" Người đeo mặt nạ quỷ hỏi.
Bạch Hạc Hoài ước lượng bánh quế trong tay: "Nghe huynh nói là ta biết huynh chưa từng đến đó bao giờ, Dược Vương Cốc tổng cộng có ba căn nhà tranh, hai con heo, một con ngựa, bảy con dê và một vườn rau lớn, trên đời này còn nơi nào chán hơn ở đó không?"
Người đeo mặt nạ quỷ nghi ngờ: "Là một nơi hoang vu như thế à, ta còn tưởng Dược Vương Cốc rất phồn thịnh."
"Sư phụ để lại tổ huấn, nếu đã hành y dưới danh nghĩa Dược Vương Cốc, thì dù cho đối phương là ai, cũng không được nhận những thứ đáng giá, cho nên bọn ta thực sự rất nghèo. Sau khi sư huynh mất, Tân Bách Thảo tiếp nhận vị trí Dược Vương, ta chạy ra ngoài ngay, dù sao ta cũng là tiểu sư thúc mà, hắn không quản được ta. Ta chọn đi chọn lại, cuối cùng quyết định tới Giang Nam, bởi vì ở đây ai cũng giàu có hết!" Bạch Hạc Hoài cắn một miếng bánh quế, "Mà bánh quế cũng ngon nữa."
"Hoá ra là vậy, thật không nghĩ tới là lý do như thế." Người đeo mặt nạ quỷ lắc đầu.
Bạch Hạc Hoài nhìn hắn: "Con người huynh cũng kỳ lạ thật, ta nói với huynh nhiều như thế, huynh chỉ trả lời ta một câu "hoá ra là vậy". Lẽ nào huynh không hiếu kỳ vì sao ta nhìn thấu thân phận của huynh sao?"
Hắn nâng mặt nạ của mình lên: "Cô nương và đại gia trưởng là người quen cũ, đương nhiên có nghe nói đến bọn ta."
"Lúc nhỏ ta không muốn học y thuật, nên quấn lấy sư phụ đòi người kể chuyện cho ta nghe, nghe một câu chuyện đổi lại ta phải học y thuật một canh giờ, trong những câu chuyện ông ấy kể thường xuất hiện một tổ chức tên là Ám Hà. Nghe nói đó là một tổ chức sát thủ lợi hại nhất thiên hạ, do ba gia tộc cùng nhau dựng lên, Tô gia, Tạ gia và Mộ gia. Trong ba gia tộc chọn ra một người gọi là Đại gia trưởng, dưới trướng đại gia trưởng là đội sát thủ trực thuộc - Chu Ảnh, trong đó còn có mười hai người mạnh nhất lấy mười hai con giáp và mười hai chi làm danh xưng, đó là Tí Thử, Sửu Ngưu, Dần Hổ, Mão Thỏ, Thìn Long, Tị Xà, Ngọ Mã, Mùi Dương, Thân Hầu, Dậu Kê, Tuất Cẩu, Hợi Trư, hôm nay ta đã được gặp họ, lấy cầm tinh làm mặt nạ, trên chuôi kiếm khắc mười hai chi, cũng đủ rõ ràng rồi. Mà huynh đeo mặt nạ quỷ theo hầu bên cạnh đại gia trưởng, chính là thủ lĩnh của Chu Ảnh - Khôi!" Bạch Hạc Hoài ăn hết cái bánh quế, hài lòng phủi tay.
Người đeo mặt nạ quỷ than nhẹ một tiếng: "Ta đã từng hỏi Khôi đời trước, thân làm sát thủ, vốn nên nghĩ cách để ẩn giấu thân phận, nhưng tại sao đội sát thủ trực thuộc chúng ta, lại viết thân phận lên mặt vậy?"
"Người đó nói thế nào?" Bạch Hạc Hoài hỏi.
Người đeo mặt nạ quỷ đột nhiên nói ngọng: "Ông ấy nói, đây là một cảm giác nghi thức, ngươi hiểu cái rắm."
Bạch Hạc Hoài sững sờ: "Đây là cảm giác nghi thức, ngươi hiểu cái rắm? Sao tự dưng huynh nói ngọng vậy."
"Không phải là ta nói ngọng, mà là ông ấy." Người đeo mặt nạ chỉnh lại.
Bạch Hạc Hoài đột nhiên nhớ ra: "Chẳng lẽ cái người hồi sáng ta gặp chính là Khôi đời trước! Có phải ông ấy cầm phật trượng, trên đó gắn đầy vòng vàng không? Thích hút thuốc, còn thích nhai trầu nữa?"
Hai người đi đến bên trong đại điện, người đeo mặt nạ quỷ nhìn ra bên ngoài, thấp giọng hỏi: "Triết thúc vậy mà cũng đến rồi, còn ai khác nữa không?"
"Còn có cái tên ria mép…" Bạch Hạc Hoài nhận ra trong giọng nói của người đeo mặt nạ quỷ có hơi thay đổi, "Xem ra Ám Hà các huynh cũng không đồng lòng như những câu chuyện mà sư phụ kể cho ta nghe, đại gia trưởng đang gặp nguy hiểm, mà hai nhà Tô, Tạ cần chặn ta lại trước khi ta gặp huynh, họ muốn đại gia trưởng chết sao?"
"Những năm nay, rất nhiều chuyện đã thay đổi rồi." Người đeo mặt nạ quỷ ngẩng đầu hô một tiếng: "Thìn Long!" Một người đeo mặt nạ rồng từ trên mái hiên đáp xuống, quỳ một gối: "Thủ lĩnh, có Thìn Long."
"Đưa vị thần y này đến phía bắc cùng với mọi người, để lại ký hiệu ở thành Cửu Tiêu, ta sẽ đến tìm." Người đeo mặt nạ quỷ trầm giọng nói.
Bạch Hạc Hoài khẽ nhíu mày: "Huynh không đi à? Huynh ở lại chặn bọn họ sao?"
"Cô nương nói không sai, bọn họ muốn đại gia trưởng chết, nhưng mà chỉ cần ta còn sống ngày nào, thì đại gia trưởng không chết được." Người đeo mặt nạ quỷ nhẹ phất tay, Thìn Long biến mất ngay tại chỗ, sau đó bên trong đạo quán truyền đến tiếng sột soạt, những tên sát thủ trong bóng tối đã bắt đầu hành động.
"Vậy hy vọng ở thành Cửu Tiêu chúng ta có thể gặp lại, Khôi đại nhân." Bạch Hạc Hoài xoay người.
"Không cần gọi ta là Khôi đại nhân, gọi Tô Mộ Vũ là được." Người đeo mặt nạ quỷ sâu kín nói.
"Hoá ra huynh họ Tô." Bạch Hạc Hoài nhớ đến người nói ngọng cầm phật trượng cùng với cái tên để ria mép kia.
"Đúng vậy, cũng giống bọn họ, ta họ Tô."
Dưới vách núi, Tô Triết cúi đầu nhìn bình thuốc dưới đất, một con rắn lục đang nằm trên bình đang phun nọc rắn.
Tô Xương Hà cười: "Xem ra người ta nhìn thấu mánh khoé của Triết thúc rồi, mới đi có một dặm là người ta quăng bỏ rồi nè."
Tô Triết cắm phật trượng xuống đất, cuối đầu nhặt bình thuốc và cả con rắn lục kia đặt vào tay áo, vừa nãy ông nói Hương Ngưng Cao có công dụng trị thương, nhưng bên trong còn cho thêm một loại thảo dược đặc biệt, người bình thường sẽ không ngửi ra mùi gì cả, nhưng rắn lục ông nuôi có thể tìm theo mấy chục dặm, cô gái kia đã nhìn thấu kế hoạch của ông từ lâu. Ông khẽ thở dài: "Có lẽ chúng ta sai lầm rồi."
Tô Xương Hà nhướng mày: "Sai cái gì?"
"Có lẽ người chúng ta thả đi thật sự là thần y." Tô Triết lẩm bẩm.
Tô Xương Hà sờ ria mép của mình: "Cũng không sao, con có chuẩn bị rồi."
"Hả?" Tô Triết nắm phật trượng.
"Con phái người đi theo hai người của Tạ gia, chỉ cần họ có tin tức gì, người của chúng ta sẽ truyền tin về." Tô Xương Hà vươn tay, một con bồ câu đưa thư nằm trong lòng bàn tay hắn, hắn tháo thư từ chân bồ câu xuống, mở ra xem, sâu kín nói, "Thuần Dương Vạn Thọ Cung."
Tô Triết cười: "Ngươi cũng thông minh đấy nhỉ."
Tô Xương Hà nhún vai: "Con lười mà, cho nên phái người đi theo mấy cái tên chịu khó kia, tuy rằng chậm hơn vài bước, nhưng không bao giờ trễ. Đi thôi, Triết thúc. Vị lão gia trong nhà, sợ là đợi không được nữa rồi."