Chương 2: Vũ Thủy
Vào tháng ba ở Giang Nam, sấm xuân chợt vang, rơi xuống một cơn mưa phùn, trong không khí phảng phất mùi bùn đất, thời tiết thế này thích hợp nhất là nằm trong nhà, uống một chút rượu ấm, quấn lấy chăn bông nghe tiếng mưa rơi mà ngủ một giấc, và tất nhiên, cũng thích hợp cho việc sát thủ ghé nhà, quỷ sai dẫn hồn.
Một người trẻ tuổi mang giày tím chậm rãi đi tới trước sơn trang màu xám trắng, đôi giày tím này rất tinh xảo, phía trên dùng chỉ vàng thêu tám vuốt của Kim Long sống động như thật, dường như hắn rất thích đôi giày tím này, cả đường đi đều cố gắng tránh không đạp phải bùn, đến mức dù cho mưa chưa tạnh, đôi giày của hắn vẫn sạch sẽ như cũ. Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa sơn trang.
"Cốc cốc cốc." Tiếng đập cửa vang lên phía bên trong sơn trang, nhưng không ai mở cửa.
"Không có ai?" Người mang giày tím quay người đi, nghi hoặc nói.
Có một nam tử to con đang vác đại đao đứng ở nơi đó, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của sơn trang, lẩm bẩm nói: "Phủ Bạch Hạc Dược, hình như không có nhầm chỗ mà."
Người mang giày tím khẽ nhíu mày: "Chẳng lẽ là đến muộn rồi?"
"Không muộn không muộn, vẫn là đến sớm hơn bọn ta một chút." Một giọng nói mang theo vài phần giễu cợt cách đó không xa vang lên, nam tử to con bỗng nhiên quay người, trong nháy mắt rút đại đao ở trên lưng xuống, quát khẽ: "Tô Xương Hà!"
Người đến để hai ria mép tinh xảo, trên mặt mang theo nụ cười bỡn cợt, trong tay không ngừng vuốt một cây chủy thủ, chậm rãi đi về phía nam tử to con kia: "Đừng kích động, đừng kích động, ngươi hét to tiếng như vậy, cảnh mưa xuân dịu dàng cũng bị ngươi hét đến ngừng luôn."
Người mang giày tím bước về phía trước vài bước, đi đến bên cạnh nam tử to con: "Sát thủ đáng sợ nhất Tô gia hiện nay, Tống Táng Sư tiếng tăm lừng lẫy, có ai nhìn thấy ngươi mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh chứ?"
Tô Xương Hà liên tục phất tay, trả lời: "Khách khí, khách khí rồi, đều là huynh đệ nhà mình cả, có gì mà đáng sợ chứ. Huống chi các ngươi cũng là tinh nhuệ của Tạ gia thế hệ này mà, Tử Ngoa Quỷ Tạ Trường Trạch, Đao Diêm La Tạ Kim Khắc!" Tô Xương Hà đứng cách bọn hắn mười mấy bước chân, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, thu chủy thủ vào trong tay áo, hắn đưa hai tay lên sờ ria mép của mình.
Tạ Kim Khắc cảnh giác nhìn Tô Xương Hà: "Ngươi đến đây, là có nhiệm vụ phải chấp hành sao?" Tô Xương Hà không trực tiếp trả lời hắn, nhìn thoáng qua bảng hiệu sơn trang kia, chậm rãi ung dung trả lời: "Vậy các ngươi đến đây, cũng là để chấp hành nhiệm vụ à?"
Tạ Kim Khắc không nói gì thêm, tay với về phía sau, cầm chuôi của đại đao. Bầu không khí lập tức trở nên khẩn trương, Tô Xương Hà vẫn nhàn nhạt cười như cũ, chỉ là chủy thủ vốn đã để vào tay áo lại lộ ra chút hàn quang.
"Khụ khụ." Tạ Trường Trạch nhẹ kho khan một tiếng, hoá giải bầu không khí khẩn trương, hắn cười nói, "Quy tắc của Ám Hà, trước khi nhiệm vụ hoàn thành, không được nhắc đến với bất kỳ ai, cho dù là huynh đệ trong tộc cũng thế."
"Ồ." Tô Xương Hà gật đầu, "Ta thì không có nhiệm vụ gì, chỉ là lần trước lúc chấp hành nhiệm vụ bị thương, nghe nói phủ Bạch Hạc Dược này có danh y, cho nên đến xem thử."
"Sinh Tử Dược Phường của Ám Hà Mộ gia danh y vô số, chỉ là một vết thương nhỏ, có cần phải chạy đến chỗ xa thế này không? Tạ Kim Khắc trầm giọng nói.
"Ta vì nhiều người mà đưa tang như vậy, nhưng bản thân ta lại là một người sợ chết, cho nên muốn tìm y giả giỏi nhất thiên hạ. Mà bên trong phủ Bạch Hạc Dược này, nghe nói là tiểu sư thúc của Dược Vương Tân Bách Thảo đang ở đây. Bây giờ Tân Bách Thảo mai danh ẩn tích đã nhiều năm, cho nên ngươi nói xem người bên trong, có phải là y giả giỏi nhất thiên hạ không?" Tô Xương Hà vẫn nhàn nhạt cười, khoé mắt cong lên, trong giọng nói có mấy phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Tạ Kim Khắc rốt cuộc cũng rút chuôi đao, hắn quát khẽ: "Vậy Tô huynh đệ sợ là đến không đúng lúc rồi, nhiệm vụ của hai người bọn ta, chính là gϊếŧ tất cả người của sơn trang."
"Ta không tin." Tô Xương Hà lắc đầu nói.
Tạ Kim Khắc sững sờ: "Ngươi không tin?"
"Cho ta xem thư tay của Đề Hồn Điện, thì ta mới tin." Tô Xương Hà nhếch miệng, sâu kín nói.
Khoé miệng Tạ Kim Khắc giật giật: "Ngươi giỡn với ta hả?"
"Dù sao nếu ngươi không cho ta xem thư tay, thì ta không tin. Nếu như ta làm ảnh hưởng nhiệm vụ của các ngươi, thì lúc quay về, các ngươi cứ báo tên ta lên Đề Hồn Điện, nếu như họ phán ta có tội, thì tùy có chém có gϊếŧ, ta cũng sẽ đi nhận. Thế nào?" Tô Xương Hà giương mày.
Tạ Kim Khắc cười lạnh, nâng đại đao lên: "Xem ra ngươi muốn cùng Tạ gia chúng ta trở mặt?"
"Sát thủ đến nhà gϊếŧ người, trước khi gϊếŧ người còn gõ cửa chờ trả lời? Ngươi cũng lễ độ quá ha? Ngươi tưởng ta là Tô Mộ Vũ chắc?" Tô Xương Hà sải bước tiến lên, "Nói dối cũng cần có kịch bản chứ, Ám Hà tam gia, chỉ có Tạ gia các ngươi là ngu ngất!"
"Ngươi nói gì đó!" Tạ Kim Khắc gầm lên một tiếng, đại đao trong tay đã nâng lên, bổ một đao xuống, chấn động cả mặt đất đầy nước mưa.
"Lời ta nói, trước giờ không lặp lại lần hai!" Tô Xương Hà trong nháy mắt đã đến trước mặt Tạ Kim Khắc, tránh được một đao thế như thiên quân kia, trong tay hiện hàn quang, chuỷ thủ nhẹ nhàng xẹt qua yết hầu của Tạ Kim Khắc. Tạ Kim Khắc vội vàng nghiêng người tránh né, thu đại đao về, nhưng Tô Xương Hà chỉ dùng chiêu giả, tay trái hắn vung ra, đè lại gáy của Tạ Kim Khắc, sau đó khẽ quát một tiếng, trực tiếp ấn Tạ Kim Khắc xuống đất. Tạ Kim Khắc thân thể cường tráng vậy mà Tô Xương Hà chỉ dùng một tay, tựa hồ không dùng quá nhiều sức.
Tạ Kim Khắc gầm thét một tiếng, muốn cố gắng chống đỡ đứng lên, nhưng Tô Xương Hà một lần nữa cầm lấy chủy thủ…
Ám Hà có luật sắt, không gϊếŧ đồng môn. Nhưng tất cả mọi người trong Ám Hà đều biết, Tô Xương Hà là một tên điên, sẽ không để ý bất kỳ quy tắc gì!
"Dừng tay!" Tạ Trường Trạch rút thanh nhuyễn đao bên hông, tiến đến cản lại, nhưng chỉ nghe một tiếng "đinh", một cái vòng vàng không biết từ đâu xuất hiện, đập vào lưỡi đao của hắn, ép hắn liên tục lùi về sau ba bước. Hắn vừa ngừng lại, vội vàng nhìn về bên phía Tạ Kim Khắc. Tạ Kim Khắc nằm trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, nhưng lại chưa hề bị thương, mà Tô Xương Hà đứng ở đó, nhẹ nhấc chủy thủ trong tay lên xem thì thấy có một cái vòng vàng y hệt khảm lên trên đó, xem ra hắn cũng bị cái vòng vàng này chặn lại một kích tất sát kia.
Tô Xương Hà cúi đầu bất đắc dĩ nở nụ cười: "Triết thúc."
"Tên tiểu tử này, ra tay với đồng môn, không biết phép tắc." Cùng với một tràng tiếng phổ thông không lưu loát vang lên, một nam tử dáng người cao gầy, đội nón rộng vành chầm chậm đi về phía bọn hắn, người này một tay cầm tẩu thuốc, một tay cầm lấy pháp trượng phật môn, phía trên phật trượng treo đầy vòng vàng, khi nam tử đi lại đυ.ng vào nhau gây ra tiếng động tinh tinh tang tang.
"Chuông Thúc Hồn, vòng Đoạt Mệnh, Tô gia Tô Triết." Tạ Trường Trạch hơi nheo mắt.
"Người Tạ gia các ngươi cũng không biết phép tắc, ta lớn hơn các ngươi mấy chục tuổi, vậy mà cũng không kêu một tiếng thúc?" Tô Triết đứng cách bọn hắn mười mấy bước, tay phải dùng sức đem phật trượng chôn sâu dưới đất ba tấc, sau đó giơ tẩu thuốc bên tay trái lên, ung dung hút một hơi.
Tạ Trường Trạch lập tức thu hồi nhuyễn đao, thấp đầu nói: "Tạ gia Tạ Trường Trạch tham kiếm Triết thúc."
Tô Triết chậm rãi phun ra một làn khói, sau đó lấy trầu từ trong lòng ra, bỏ vào miệng, nhai từ từ, còn lấy một miếng đưa cho Tô Xương Hà: "Ngươi ăn không?"
Tô Xương Hà thở dài: "Triết thúc, tiếng phổ thông của người vẫn tệ như cũ, thôi con không ăn đâu, cảm ơn!"
"Tiếc ghê, hút một hơi thuốc, nhai một miếng trầu, tuyệt." Tô Triết nhắm mắt lại, như đang tận hưởng sự kết hợp giữa trầu và thuốc.
Sau nửa ngày, Tô Triết mới nhổ bã ra, hắn nâng tẩu thuốc, chầm chậm nói: "Là lão đầu Tạ Bá kia sai các ngươi đến đây à?"
Tạ Trường Trạch và Tạ Kim Khắc nhìn nhau, không trả lời.
"Mọi người đến đây, không phải để tìm danh y sao, danh y còn chưa thấy xuất hiện, các ngươi đã tự đánh nhau trước rồi. Không biết phép tắc. Đợi đi, đợi danh y xuất hiện đã!" Tô Triết cầm tẩu thuốc gõ lên phật trượng, vòng vàng bên trên lại phát ra tiếng tinh tang.
"Tô Xương Hà cất chủy thủ, cười; "Triết thúc nói đúng."
Tạ Trường Trạch trầm giọng nói: "Vừa này bọn ta đã gõ cửa rồi, nhưng không có ai trả lời."
"Vậy thì để ta gõ tiếp vậy. Tạ gia các ngươi gõ cửa không đủ lớn tiếng!" Tô Triết hất nhẹ tẩu thuốc và phật trượng, đánh bay một cái vòng vàng ra ngoài, vòng vàng đυ.ng vào cửa sắt của Bạch Hạc Dược trang, phát ra một tiếng "đùng" thật to, xong lại bay về.
Tạ Trường Trạch và Tạ Kim Khắc không chịu được bịt chặt hai tai, nhưng phàm là người có chút nội công, đều cảm nhận được uy lực của tiếng gõ cửa vừa rồi, gần giống với một tiếng Sư Tư Hống của Phật môn. Tô Xương Hà sắc mặt không đổi, sờ ria mép của mình, cười: "Triết thúc người gõ cửa như vậy hả? Người xem người giống như muốn gϊếŧ người vậy đó."
"Kìa, ngươi xem có phải cửa mở rồi không?" Tô Triết nhướng mày.