Trình Chu dùng bếp gas và chảo sắt mang tới đây, lộ ra một tay trù nghệ, rất nhanh liền cho ra lò một nồi thịt kho tàu thơm ngào ngạt.
Dạ U nhìn Trình Chu, khích lệ: "Tài nấu ăn của đúng là không tồi nha!” Lúc trước, Dạ U cũng có nghe người của thôn Hắc Mạch nói tay nghề của Trình Chu rất tốt, đáng tiếc không có cơ hội nếm thử một lần.
Trình Chu ăn một miếng thịt, cảm thấy có một cổ năng lượng nóng bỏng ở trong thân thể du tẩu.
Lúc trước, khi ăn thịt Giác Trư, Trình Chu cũng có cảm giác giống vậy, nhưng lần này cảm giác càng rõ ràng hơn.
Thịt kho tàu thơm ngọt mềm xốp, vào miệng là tan, hương vị ngon kinh người, làm Trình Chu liên tục ăn vài khối.
Dạ U đang ăn thịt, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì, lặp tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn Trình Chu nói:“Anh, không được ăn!”
Trình Chu nhìn Dạ U, cười nói: “Nếu tôi no rồi, anh cũng sẽ no theo đúng không?”
Dạ U hung tợn nói: “Câm miệng, đây đều là thịt của tôi!”
Trình Chu có chút bất đắc dĩ nói: “……Được, được, được, đều là của anh, đều là của anh hết.”
Trình Chu nghĩ thầm, đột nhiên bản thân ăn uống biến lớn, quả nhiên là có quan hệ với Dạ U.
Trình Chu phát hiện, mặc dù hắn không ăn, chỉ cần một mình Dạ U ăn, hắn vẫn có thể cảm nhận được một dòng khí nóng chảy khắp thân thể.
Nếu thật sự là quan hệ chủ tớ, phải là đơn phương ảnh hưởng mới đúng, nhưng hiện tại rõ ràng là không phải, có thể là Dạ U đã lừa hắn, quan hệ giữa hai người cũng không phải là chủ tớ, mà là quan hệ sống nhờ lẫn nhau, nếu chính mình chết, Dạ U cũng không tốt hơn bao nhiêu, có suy đoán này rồi, trong lòng Trình Chu cũng yên ổn một chút.
Dạ U híp mắt nhìn Trình Chu, không vui nói: “Anh suy nghĩ lung tung rối loạn gì đó.”
Trình Chu cười nói: “Không có gì! Tôi chỉ đang suy nghĩ chừng nào thì anh mới chịu dạy tôi đấu khí!”
Dạ U "hừ" lạnh một tiếng, không vui nói: “Tại sao tôi phải dạy anh đấu khí?”
Trình Chu lấy lòng nói: “Không phải tôi là nô ɭệ của anh sao? Nếu tôi lợi hại hơn, mới có thể vì anh làm việc được!”
Dạ U có chút ghét bỏ nói: “Toàn thân anh đều tản mát ra sự phản bội, nếu anh lợi hại hơn, sớm muộn gì cũng sẽ thọc tôi một đao.”
Trình Chu tràn đầy vô tội nói: “Sao anh lại nghĩ như vậy? Tôi là người tuyệt đối trung thành và tận tâm với anh!”
Dạ U hípmắt, nói: “Tôi đối đãi với anh không tốt, tại sao anh phải trung thành và tận tâm với tôi?”
Trình Chu: “……” Nếu Dạ U biết rõ như vậy, không nên đối chính mình tốt một chút sao?
Dạ U suy tư một hồi rồi nói: “Thôi được rồi, tôi cũng không biết tu luyện đấu khí thế nào, nhưng nếu anh không biết chữ, tôi có thể đọc cho anh nghe.”
Trình Chu vội vàng nói: “Vậy làm phiền rồi.”
Lúc Dạ U nói chuyện, hắn rõ ràng là nghe không hiểu nhưng lại có thể lý giải, chuyện này cũng thật thần kỳ.
Trình Chu phát hiện học ngôn ngữ dị giới với Dạ U, hiệu suất cao hơn là học với người của thôn Hắc Mạch gấp mấy lần. Lúc trước, khi học ngôn ngữ dị giới với người của thôn Hắc Mạch, bọn họ thường thường chỉ nói mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, Trình Chu thường xuyên đều hiểu sai ý của đối phương, bởi vì người của thôn Hắc Mạch kiêng kị hắn, cho nên lúc nói chuyện với hắn, cũng luôn có một chút cố kỵ, nhưng khi nói chuyện với Dạ U lại không giống vậy, hoàn toàn không cần lo hiểu sai ý của đối phương, Trình Chu rõ ràng cảm giác được ngôn ngữ dị giới của mình tiến bộ vượt bậc.