Trình Chu đi theo Dạ U đến nơi ở của anh ta.
Sau đó, Trình Chu nhìn sơn động dơ bẩn, trong lúc nhất thời cũng phân biệt không rõ là nhà tranh của Mạch Ân tệ hơn hay là sơn động của Dạ U tệ hơn!
Trình Chu có chút tuyệt vọng mà nghĩ: Là hắn đánh giá Dạ U quá cao, tưởng rằng đối phương sẽ tìm một nơi không tồi để ở, tốt xấu gì cũng là đọa ma giả a! Đã vậy lớn lên còn đẹp đến vậy.
Nếu Dạ U chạy đến thế giới của hắn mở phát sóng trực tiếp, biểu diễn một chút kỹ năng đặc biệt gì đó, là có thể trong nháy mắt trở thành siêu sao quốc tế, sau đó có thể kiếm đầy bồn đầy chén, kết quả lại……
Dường như Dạ U cũng cảm nhận được Trình Chu thất vọng, liền xoay người lại nhìn về phía Trình Chu, lạnh lùng nói: “Người xứ khác, anh là quý tộc đúng không, tôi không biết trước đó anh ở một nơi có hoàn cảnh thế nào, nhưng nơi này chỉ có như vậy thôi.”
Trình Chu: “……” Quý tộc gì đó, thật sự là quá để mắt hắn rồi, hắn chỉ là một người có gia cảnh bình thường mà thôi!
“Trong sơn động này hình như có mùi gì đó.”
Dạ U không thèm để ý nói: “Chắc là mùi của gấu đấy, trước đó, sơn động này là của một con gấu, nhưng đã bị tôi gϊếŧ chết.”
Trình Chu: “……” Cho nên đây là đoạt nơi ở của một con gấu sao?
Có thể là do thương thế ảnh hưởng, Dạ U dựa vào trên tường của sơn động, ôm hai tay rơi vào ngủ say.
Vào đêm, độ ấm trong sơn động càng ngày càng thấp, Trình Chu âm thầm tới gần chỗ Dạ U, muốn đến gần quan sát tình huống của Dạ U một chút.
Làn da của Dạ U rất đẹp, có thể nói là không tỳ vết, nếu như so sánh với mỹ mạo của rất nhiều người ở thế giới hiện hoá trang ra tới, là hoàn toàn không giống nhau.
Dạ U đột nhiên mở mắt ra, lạnh lùng nhìn Trình Chu nói, “Anh muốn làm gì?”
Trình Chu vô tội chớp mắt nói: “Không làm gì cả? Hiện tại chúng ta đã bị cột vào nhau, tôi đâu dám làm cái gì?”
Dạ U "hừ" lạnh một tiếng nói: “Anh hiểu là tốt rồi!”
Trình Chu nằm trong sơn động trằn trọc, làm thế nào cũng không thể đi vào giấc ngủ.
Trình Chu không cẩn thận chạm vào một cái túi, Trình Chu cũng nhớ ra, cái túi này là của tên kỵ sĩ.
Trình Chu nhịn không được mà cảm thấy có chút tiếc hận, trách chính mình trước đó có chút thất sách, nếu hắn lại chờ thêm chút nữa hãy đi ra, nói không chừng là có thể nhìn thấy hai người đồng quy vu tận, cũng không cần trở thành nô ɭệ, bị người khác quản chế, thật sự quá bị động.
Dạ U đột nhiên mở mắt, con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm Trình Chu.
Dạ U hỏi: “Sao anh còn chưa ngủ?”
Trình Chu có chút khẩn trương nói: “Không phải tôi không ngủ, mà là ngủ không được!”
Dạ U cảnh cáo mà liếc Trình Chu một cái nói, “Nếu anh dám có ý nghĩ xấu, tôi sẽ làm anh chết thật thảm.”
Trình Chu khô khan cười nói: “Đã rõ.”
Trình Chu ở trong lòng âm thầm kêu khổ, nhịn không được nghỉ: Nếu có thể về nhà thì tốt rồi, dị giới thật nguy hiểm!