Trước khi Trình Chu về, mẹ Trình cũng nghĩ đến việc chiếc xe có thể là do con trai mua, nhưng bà lại nghĩ khả năng con trai mượn bạn bè cao hơn.
"Tiểu Chu à, cháu được thưởng năm trăm nghìn, mua cho ba cháu một chiếc xe rồi, vậy mẹ cháu thì sao?" Một người hàng xóm trêu chọc.
Mẹ Trình trừng mắt nhìn người vừa nói, đáp: "Tôi có biết lái xe đâu, nếu tôi biết lái, Tiểu Chu khẳng định đã mua cho tôi một chiếc còn xịn hơn của ông già nó rồi, Tiểu Chu, con nói có đúng không?"
Trình Chu mỉm cười nói: "Đương nhiên rồi, nếu mẹ biết lái xe, con sẽ sang tên chiếc xe của con cho mẹ ngay."
Nói xong, Trình Chu lấy điện thoại ra, chuyển một trăm nghìn tệ vào tài khoản của mẹ.
Điện thoại của mẹ Trình vang lên tiếng ting ting, bà mở điện thoại ra xem, là tin nhắn thông báo chuyển khoản của ngân hàng.
Nhìn số tiền trong tài khoản, mẹ Trình vừa thấy vui mừng lại vừa thấy bất lực.
"Tiểu Chu, con làm gì vậy? Có tiền thì con cứ giữ lấy mà dùng, chuyển nhiều tiền cho mẹ làm gì?"
Mấy người hàng xóm vây quanh, ai nấy cũng đều lộ vẻ ghen tị: "Tiểu Chu bây giờ đúng là kiếm được nhiều tiền rồi!"
Trình Chu mỉm cười nói: "Con cũng không xài gì nhiều, mẹ cứ giữ lấy mà dùng."
Toàn bộ người trong phòng đều nhìn mẹ Trình, ai cũng khen Trình Chu hiếu thảo, giỏi giang.
Trong xã hội hiện đại, giới trẻ phải chịu rất nhiều áp lực, sau khi tốt nghiệp, những người có thể tự lo cho bản thân đã rất ít, chứ đừng nói đến việc đưa tiền cho ba mẹ, phần lớn đều là sống dựa dẫm vào ba mẹ.
Lý Hồng nhìn thấy số tiền trong tài khoản của mẹ Trình, bà ta ngồi trên ghế vô cùng tức giận, liên tục cựa quậy, chiếc ghế cứ kêu lên ken két.
Lý Hồng chua lè nói: "Tiểu Chu, cháu làm gì vậy? Cho dù được thưởng nhiều, cũng nên tiết kiệm một chút, vay tiền mua nhà còn tốt hơn. Vậy mà lại đi mua hai chiếc xe, nhà cửa có thể tăng giá, cháu mua hai cái xe, còn phải lo tiền bảo hiểm, tiền xăng xe, đúng là còn trẻ, thích tiêu xài hoang phí, không biết tính toán gì cả."
Trình Chu không thèm để ý nói: "Không sao đâu, có xe đi lại cũng tiện hơn, nhà cửa từ từ mua cũng được."
Lý Hồng lắc đầu, trách móc: "Tiểu Chu à, cháu còn trẻ nên không hiểu chuyện đời đâu, cháu không có nhà, ai thèm lấy cháu chứ, cháu có kiếm được tiền cũng phải biết tiết kiệm, có rất nhiều khoản phải chi tiêu đấy! Chiếc xe của ba cháu sửa sang lại dùng là được rồi."
Trình Chu mỉm cười: "Cháu không vội, không vội."
Trong lòng Trình Chu thầm nghĩ: Trước đây, Lý Hồng không ít lần chê bai chiếc xe của ba hắn cũ nát, chẳng khác nào đống sắt vụn, bây giờ hắn mua cho ba một chiếc mới, bà ta lại nói là vẫn chạy được.
Mẹ Trình cau mày, tuy bà không ưa gì chị dâu Lý Hồng, nhưng cũng có phần đồng tình với những lời bà ta nói.
"Lúc có tiền thì phải lo lúc không có tiền chứ, cháu xem cháu kìa, mua một lần hai chiếc xe luôn." Lý Hồng lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý.
Trình Chu cười nói: "Cũng không đắt lắm!"
Lý Hồng nhìn Trình Chu, chua lè nói: "Còn trẻ cũng đừng quá đắc ý, cẩn thận vui quá hóa buồn."
Trình Dương nghe không nổi nữa lên tiếng: "Bác gái, sao lại nói anh con đắc ý? Chẳng phải bác vẫn luôn nói người trẻ tuổi phải biết đầu tư cho bản thân sao? Lúc trước, anh họ con cũng mua một chiếc BMW còn gì."
Trong lòng Trình Dương thầm nghĩ: So với anh họ thì anh trai cậu tiết kiệm hơn nhiều.
Lý Hồng vốn đã tìm được một mối hôn sự cho Trình Vĩnh Kiệt, còn cho con trai hai trăm tám mươi nghìn tệ làm sính lễ, kết quả, Trình Vĩnh Kiệt cầm tiền rồi biến mất, cho nhà gái leo cây.
Mười mấy ngày sau, Trình Vĩnh Kiệt lái một chiếc BMW Series 5 về nhà, nói với Lý Hồng là mình và cô gái kia không hợp nhau, không muốn sớm chui đầu vào nấm mồ hôn nhân, cậu ta còn trẻ, không nên bị hôn nhân ràng buộc sớm như vậy.
Lý Hồng kịch liệt phản đối chuyện Trình Vĩnh Kiệt mua xe xịn như vậy, nhưng Trình Vĩnh Kiệt lại có lý do của riêng mình, cậu ta nói con gái thời nay đều thích người có tiền, mua xe xịn cũng là một hình thức đầu tư, mua xe xong có thể tìm được đối tượng tốt hơn.
Lý Hồng tức giận nói: "Sao có thể giống nhau được? Anh họ cháu đang theo đuổi con gái sếp, đương nhiên là phải mua xe xịn rồi."
Trình Dương bĩu môi nói: "Theo đuổi con gái sếp, vậy chẳng phải là bát tự còn chưa có xem sao?"
Lý Hồng trừng mắt nhìn Trình Dương, tức giận nói: "Cháu thì biết cái gì!"
Trình Dương: "..." Sao hắn không biết được? Hắn rõ hơn ai hết ấy chứ.