Từ Một Kẻ Chăn Heo Ta Trở Thành Hỗn Thế Ma Vương Ở Dị Giới

Chương 73

Trình Chu về đến biệt thự, Dạ U nôn nóng nói: “Tôi đi tắm đây.”

Trình Chu gật đầu: “Ừ.”

Trình Chu chia số thịt heo mang về từ dị giới, một nửa cho vào tủ lạnh, nửa còn lại làm thành thịt hun khói.

Trình Chu đang bận rộn thì nhận được điện thoại của mẹ.

“Chưa có đâu ạ.”

“Con biết, con sẽ cố gắng tìm.”

“Chuyện này phải tùy duyên, hiện giờ chính là duyên chưa tới.”

“Mẹ, bọn con không tìm được lão bà là do bọn con kém cỏi, sao lại là ba mẹ không có bản lĩnh chứ?”

“...”

Dạ U từ trong phòng đi ra, hỏi: “Mẹ anh gọi à?”

Trình Chu gật đầu: “Đúng vậy.”

“Gọi có chuyện gì vậy?” Dạ U hỏi tiếp.

Trình Chu nhún vai: “Hỏi han xem tôi ăn uống thế nào, công việc ra sao.”

“Nói dối, chắc chắn là giục anh kết hôn rồi.” Dạ U có chút vui sướиɠ khi người gặp họa nói.

Trình Chu: “...” Dạ U ngày càng khó lừa! Cũng đúng, dù sao cũng đã chứng kiến mấy lần rồi.

Trình Chu đoán là lại có người nào đó nói gì với mẹ, cho nên mẹ hắn mới có thể bị xúi giục.

Dạ U ngồi xuống ghế sofa, hỏi: “Anh định về nhà à?”

Trình Chu gật đầu: “Phải về nhà một chuyến.”

Trình Chu đã làm rất nhiều thịt heo hun khói, hắn muốn mang về cho gia đình, cũng muốn về thăm ba mẹ và em trai.

Trình Chu tốt nghiệp cũng gần một năm rồi, trước đây bận rộn công việc nên không thể về nhà, sau đó lại bận nghiên cứu việc dịch chuyển nên cũng không có ổn định, bây giờ cuộc sống đã ổn định hơn nhiều, Trình Chu cảm thấy cần phải về thăm nhà.

Dạ U nhìn Trình Chu, nói: “Anh thật hiếu thuận!”

Trình Chu mỉm cười: “Có lẽ vậy.”

Trình Chu mở cửa xe, nhét số thịt heo hun khói vào cốp xe.

Hiện giờ Trình Chu có ba chiếc xe, một chiếc xe tải cũ, chuyên dùng để chở hàng giữa thế giới hiện thực và dị giới, một chiếc xe minibus cũ, chuyên dùng để chở hải sản, và một chiếc xe Volkswagen mới mua, chiếc xe này được Trình Chu mua cách đây nửa tháng, sau khi đã đóng thuế và bảo hiểm, tổng cộng là 250.000 tệ, dùng để đi lại hàng ngày.

Giàu sang mà không về quê, chẳng khác nào như mặc áo gấm đi đêm.

Trình Chu cảm thấy mình cũng nên về nhà một chuyến, nhà hắn vốn nghèo khó nhất vùng, hắn lái chiếc xe này về, dù sao cũng có thể khiến bố mẹ nở mày nở mặt, để người trong thôn biết nhà hắn không đến nỗi trắng tay.

Trình Chu nhìn Dạ U hỏi: “Ở quê không tiện nghi như ở đây, anh muốn ở lại đây hay là đi cùng tôi?”

Dạ U lạnh mặt nói: “Tôi đi cùng anh.”

Nghe Dạ U trả lời, tim Trình Chu đột nhiên đập nhanh, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, cứ như đang muốn dẫn bạn trai về ra mắt ba mẹ vậy.

Dạ U nhìn Trình Chu, có chút nghi ngờ hỏi: “Anh sao vậy? Có vẻ rất kích động? Có phải anh muốn bỏ tôi lại đây? Nhìn thấy kế hoạch thất bại nên kích động?”

Trình Chu: “...” Dạ U thật là, sao lại nghĩ như vậy!

Trình Chu chỉ cảm thấy một chút ảo tưởng đẹp đẽ vừa nảy sinh trong lòng, trong nháy mắt đã tan thành mây khói.

Trình Chu nói: “Không có, anh đi cùng tôi về, tôi rất vui, vừa hay trên đường có người nói chuyện.”

Dạ U khẽ hừ một tiếng: “Tôi đi cùng anh không phải để nói chuyện với anh, mà là để giám sát anh.”

Trình Chu gật đầu, phụ họa: “Phải phải phải, anh nói đúng, anh nói gì cũng đúng.”