Từ Một Kẻ Chăn Heo Ta Trở Thành Hỗn Thế Ma Vương Ở Dị Giới

Chương 44

Dạ U học theo Trình Chu, cầm khăn lông lau tóc.

Dạ U ghét bỏ nói: “Tôi thấy anh có chút tâm phiền ý loạn! Đang nghĩ chuyện gì vậy? Có phải là đang nghĩ làm thế nào để phản bội tôi đúng không!”

Trình Chu vội vàng nói: “Anh đừng có hiểu lầm, tôi chỉ đang suy nghĩ nên đi đâu ăn cơm thôi.”

Dạ U gật đầu “À” một tiếng, có chút không tin nói: “Chỉ là ăn cơm ở đâu thôi, cũng rối rắm như vậy sao?”

Trình Chu giải thích: “Ở chỗ chúng tôi có rất nhiều tiệm cơm, quyết định đi đâu ăn cơm cũng là một nan đề.”

Dạ U cười nhạt một tiếng, hiển nhiên là không tin.

Dạ U so với Trình Chu lùn hơn một chút, khung xương cũng nhỏ hơn Trình Chu, cho nên quần áo của Trình Chu mặc trên người Dạ U cũng lớn hơn một xíu, nhưng giá áo chính là giá áo, mặc dù không phải là quần áo hàng hiệu, nhưng khi mặc trên người Dạ U, vẫn là rất đẹp.

Trình Chu cười nói: “Đi thôi, tôi dẫn anh ra ngoài đi dạo.”

Dạ U gật đầu, rất hứng thú nói: “Được!”

Trình Chu nhìn Dạ U, có chút không yên tâm nói: “Ở nơi này của chúng tôi là nghiêm cấm đánh người, càng không thể gϊếŧ người, sau khi ra ngoài, anh không được đánh người đấy.”

Dạ U bất mãn nói: “Anh đây là đang ra lệnh cho tôi sao? Tôi là chủ nhân của anh đó.”

Trình Chu nói: “Đúng đúng đúng, anh là chủ nhân, chỉ tại tôi sợ phiền toái thôi.”

Dạ U ngẩng đầu, rầu rĩ nói: “Chỉ cần những người đó không ra tay với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đánh người.”

Trình Chu gật đầu, nói: “Vậy là được rồi.”

Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Nếu người ở nơi này nhận ra tôi là Đoạ Ma Giả, sẽ không ra tay với tôi chứ.”

Trình Chu lắc đầu, nói: “Yên tâm đi, nơi này của chúng tôi, nếu nhận ra anh là Đoạ Ma Giả, chỉ biết chụp ảnh, quay phim anh thôi.”

Dạ U có chút nghi hoặc hỏi: “Chụp ảnh, quay phim? Đó là cái gì!”

Trình Chu ngượng ngùng nói: “Chuyện này giải thích có chút phức tạp, nhưng mà anh cứ yên tâm đi, ánh mắt của người ở đây rất dở, chỉ cần anh không thi triển năng lực, bọn họ sẽ không nhận ra đâu.”

____________________

Gần tiểu khu nơi Trình Chu thuê nhà, có một con phố ẩm thực, đi bộ hơn ba mươi phút là tới.

Trình Chu không có lái xe, chỉ dẫn Dạ U đi bộ qua đó.

Trên đường thỉnh thoảng sẽ có ô tô xuất hiện, Dạ U nhìn thấy tấm tắc bảo lạ. “Xe ở đây đều là Ma Khí sao? Tại sao có thể tự động di chuyển được? Tốc độ còn rất nhanh.”

Trình Chu giải thích: “Đó không phải là Ma Khí, chạy được là nhờ có xăng.”

Dạ U cau mày, khó hiểu nói, “Xăng?”

"Đúng vậy, đây là một loại năng lượng.”

Dạ U đang đi trên đường, Trình Chu đột nhiên giơ tay giữ chặt cánh tay của đối phương.

Dạ U xoay người nhìn Trình Chu, không vui nói: “Anh đang làm gì vậy?”

Trình Chu có chút xấu hổ nói: “Đang đèn đỏ, không thể đi tiếp, coi chừng bị xe đυ.ng.”

Dạ U nhíu mày, tuy rằng cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không có nói cái gì.

Sợ Dạ U không cẩn thận bị xe đυ.ng, Trình Chu liền nắm tay đối phương dắt đi, mà Dạ U cũng không có ném ra.

Dưới ánh đèn đường rực rỡ, Trình Chu nắm tay Dạ U đi trên đường, gió đêm chậm rãi thổi qua, Trình Chu có cảm giác giống như hai người đang hẹn hò.