Từ Một Kẻ Chăn Heo Ta Trở Thành Hỗn Thế Ma Vương Ở Dị Giới

Chương 40

Trình Chu rất nhanh liền phát hiện thương thế của bản thân khôi phục không ít, lúc trước, sau khi Dạ U mạnh mẽ nhét một viên hạt giống cho hắn ăn, thân thể hắn liền rơi vào trạng thái suy yếu.

Nhưng hiện tại Trình Chu lại phát hiện thân thể đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, không chỉ có như vậy, thể chất của hắn giống như đã xảy ra thay đổi không nhỏ.

Trình Chu suy đoán chắc là do thân thể của Dạ U đã khôi phục, cho nên, hắn cũng khôi phục theo.

Trình Chu rất nhanh lại làm ra thêm một nồi thịt, làm xong liền nắm chặt thời gian tu luyện.

Dạ U ăn một hồi, bỗng nhiên dừng đũa.

Trình Chu mở mắt ra nhìn Dạ U, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”

Dạ U bất mãn mà trừng mắt nhìn Trình Chu nói: “Có phải anh có lệ tôi không, hương vị của nồi thịt này so với nồi thịt trước đó, kém nhau quá nhiều.”

Trình Chu: “……” Hắn đều làm giống nhau, nhưng người ta thường nói, ăn nhiều thịt mỡ sẽ ngán, bộ dáng này của Dạ U vừa thấy liền biết trước giờ không ăn cơm đàng hoàng, cho nên hiện giờ ăn uống quá độ dẫn đến ngán ăn.

Trình Chu có chút bất đắc dĩ, thật là không dễ hầu hạ tý nào! Ăn nhiều ngán, đâu thể trách hắn được?

Dạ U nhìn Trình Chu, không vui nói: “Có phải anh đang chửi thầm tôi đúng không?”

Trình Chu ngượng ngùng cười nói: “Làm gì có? Ngài suy nghĩ nhiều rồi……”

Trình Chu kẹp một miếng thịt đưa vào miệng, liền cảm thấy ngán vô cùng.

Trình Chu nhăn mày, thầm nghĩ: Hắn căn bản không có ăn thịt, nhưng vẫn có cảm giác ngán, sợ là đã bị Dạ U ảnh hưởng.

Trình Chu căng da đầu, ăn hết một chén thịt, sau đó chìm vào tu luyện .

Dạ U liếc Trình Chu một cái, rồi mắng: “Heo!”

Trình Chu có chút vô ngữ, rõ ràng là Dạ U ăn nhiều hơn hắn, vậy mà còn có mặt mũi mắng hắn là heo!

Trình Chu có chút bị đè nén, cắn chặt răng, quyết định không thèm chấp nhặt với Dạ U, chỉ lo tu luyện.

Dạ U nói: “Anh tu luyện còn rất ra sức nha!”

Trình Chu mở mắt ra, nói: “Cơ hội này rất khó có được!”

Không thằng con trai nào mà không có giấc mộng huyền huyễn! Trước kia xem TV, tuy rằng biết là giả, nhưng Trình Chu cũng từng khát vọng có thể bay lên trời hoặc là độn thổ, cầm trường kiếm bình thiên hạ, mà hiện tại hắn đã có được cơ hội như vậy, đương nhiên là phải quý trọng rồi.

Dạ U cau mày nói: “Kỵ sĩ mới vừa tiếp xúc với đấu khí một ngày nhiều nhất chỉ có thể tu luyện một tiếng, vượt qua thời gian này, hiệu suất sẽ giảm đi rất nhiều.”

Trình Chu mở mắt ra nói: "Còn có chuyện này nữa sao? Có biện pháp nào để khắc phục không?”

Dạ U gật đầu, nói: “Tất nhiên là có, dùng linh dược hoặc là thịt ma thú để bồi bổ, nếu so sánh, linh dược sẽ có hiệu quả ôn hòa hơn một chút, còn thịt ma thú lại sẽ mang lại hiệu quả nhanh chóng hơn.

Trình Chu nói: “Thì ra là vậy, xem ra vận khí của tôi cũng không tệ……”

Dạ U gật đầu, nói: “Đúng là không tệ, thịt ma thú rất khó có được, cho dù là lĩnh chủ của đảo Bàn Thạch cũng rất khó ăn được.”

Trình Chu có chút tò mò hỏi: “Lĩnh chủ của đảo Bàn Thạch là người thế nào?”

Dạ U bĩu môi nói: “Một tên phế vật mà thôi! Cả ngày chỉ biết trốn trong lâu đài bi thương, than thở cho số phận vô dụng của hắn, không có gì để nói.”

Trình Chu: “……”

Phế vật cũng rất tốt! Nếu lĩnh chủ là một tên phế vật, hắn mới có thể ở dưới mí mắt đối phương mà làm một ít động tác nhỏ.

Trình Chu hỏi: “Vậy còn thực lực của lĩnh chủ đảo Bàn Thạch thì sao!”

Dạ U nhàn nhạt nói: “Là kỵ sĩ Đồng Thau.”

Trình Chu nghe vậy, có chút kích động nói: “Nếu nói như vậy, là giống tôi rồi?”

Dạ U tức giận nhìn Trình Chu, nói: “Giống nhau? Giống nhau chỗ nào? Cho dù đồng dạng đều là kỵ sĩ Đồng Thau đi nữa, cũng có mạnh có yếu, tuy rằng Michael là tên phế vật, nhưng tốt xấu gì người ta cũng tu luyện nhiều năm, ngươi mới vừa tu luyện, thực lực so với hắn vẫn là kém quá nhiều.”

Trình Chu gật đầu, nói: “Vâng, vâng, vâng, ngài nói rất đúng, nhưng tiềm lực của tôi rất lớn đấy!”

Dạ U nghe vậy, chỉ "hừ" cười một tiếng, không nói gì.

Dạ U cùng Trình Chu ở trong sơn động ăn ăn uống uống ba ngày.

Trình Chu vô cùng nỗ lực tu luyện đấu khí, cũng dần dần cảm thấy đấu khí trog cơ thể càng ngày càng dày đặc lên.

Lúc đầu, Trình Chu chỉ có thể thả ra đấu khí mỏng bằng sợi tóc, dần dần phát triển thành sợi len.

Tuy rằng đấu khí của hắn tạm thời vẫn còn yếu, không có bao nhiêu lực sát thương, nhưng Trình Chu lại cảm thấy, chỉ cần chính mình kiên trì không ngừng, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành cao thủ tuyệt thế.

Ở trog sơn động không có gì giải trí, Trình Chu liền chú ý quan sát thần sắc của Dạ U, chắc là tốc độ tu luyện của hắn không kém, cho nên đã làm đối phương chấn kinh rồi.