“Có tương đương với trưởng thôn không!”
“Ông ta có được sự cho phép của chính phủ không? Là dân làng sẽ tự xưng là Miêu vương hay vẫn là chính phủ nhậm chức……”
Một đám người nhanh chóng bắt đầu mồm năm miệng mười thảo luận, tôi nghe một lúc, thấy vô nghĩa nên lại đưa mắt nhìn lại quảng trường.
Giờ phút này, trên quảng trường tràn ngập tiếng nói của mọi người, nam nữa trẻ tuổi mặt Miêu phục, còn có nam nữ trang điểm bình thường, tất cả đều ca hát nhảy múa quanh đống lửa. Người Miêu bẩm sinh đã có giọng hát hay, cho dù hỗn loạn nhưng giọng hát của họ vẫn hay. Những người khác đã bắt đầu nghi thức “Dẫm chân” điên cuồng rồi.
Đây là điều mà chúng tôi đã nghe An Phổ nói, nếu một người đàn ông lớn mật dẫm lên mu bàn chân người mình yêu, người yêu cũng lùi lại thì đó được coi là nghi thức đính ước.
Không biết có bao nhiêu cặp nam nữ nắm tay nhau, khom lưng nhìn chằm chằm vào đôi giày của đối phương. Đàn ông không hề yếu đuối chút nào, dẫm đến giày của một số cô gái bị rơi ra.
Mà trong số những trai gái điên cuồng này, tôi cư nhiên nhìn thấy bóng dáng của Ôn Linh Ngọc, Khâu Lộc cùng Từ Tử Nhung!
Khâu Lộc cùng Từ Tử Nhung nắm tay nhau dẫm chân, mà luôn luôn nội liễm Ôn Linh Ngọc dường như cũng bị không khí lôi kéo theo, nắm tay mấy cô gái Miêu, tùy ý nhảy múa theo bước chân của họ.
Mà lúc tôi phát hiện bọn họ, đồng thời Khâu Lộc cũng giương mắt lên và nhìn thấy tôi trên khán đài.
Mắt cô ấy sáng lên, đẩy đẩy Từ Tử Nhung, chỉ về phía tôi ra hiệu cho Từ Tử Nhung nhanh chóng nhìn. Họ đang đứng trong đám đông ầm ĩ, tôi không nghe rõ họ nói gì, nhưng có lẽ tôi đã đoán được.
Bởi vì họ đã dừng chơi dẫm chân, đi thẳng về phía tôi.
“Lý Ngộ Trạch, đến nhanh lên!” Khâu Lộc vẫy tay với tôi, giống như mời tôi gia nhập một hoạt động rất vui vẻ thú vị.
Từ Tử Nhung trực tiếp tiến tới, nắm lấy cánh tay phải của tôi: “A Trạch, đừng ngồi đây nhìn nữa! Cơ hội thoát ế thật tốt, anh em thế cậu nắm chắc được! Đi mau đi mau!”
Tôi vốn định từ chối, nhưng thứ nhất, sức mạnh của Từ Tử Nhung quá lớn, thứ hai, nghĩ từ một góc độ khác, trực tiếp thể nghiệm hoạt động của người Miêu, đắm chìm phong tục tập quán có thể là một cách tốt để khám phá đặc điểm dân tộc.
Tôi bị Từ Tử Nhung kéo đến quảng trường, còn Khâu Lộc không biết khi nào đã mang Ôn Linh Ngọc tới.
“Mau tới! Chơi vui quá!” Khâu Lộc ý vị thâm trường* mà nhìn tôi.
Ôn Linh Ngọc sắc mặt đỏ bừng, lúc nâng mí mắt nhìn tôi, sóng mắt bên trong tràn đầy do dự.
Tôi đương nhiên biết tâm ý của cô ấy, cũng biết Ôn Linh Ngọc cực kỳ được hoan nghênh, là đối tượng mà rất nhiều người theo đuổi.
Nhưng lại không phải tôi.
Tôi luôn cho rằng sự lảng tránh của tôi sẽ khiến cô ấy hiểu —— suy cho cùng, hành vi trực tiếp từ chối một phụ nữ là rất thô lỗ, tôi không muốn khiến mối quan hệ của bốn người chúng tôi trở nên cứng nhắc, ít nhất không phải bây giờ —— bằng cách này, cô ấy sẽ chuyển hướng sự chú ý của mình sớm hơn và tìm ra nhân duyên chân chính của mình.
Tôi ho nhẹ một tiếng, nói: “Để tôi qua đó nhìn xem, tôi chỉ mang ra một đôi giày mà thôi!” Nói xong, tôi ngẫu nhiên tìm được một phương hướng rồi vội vã rời đi.
Chỉ nghe thanh âm Khâu Lộc an ủi Ôn Linh Ngọc chửi nhỏ truyền đến từ phía sau.
“Thẳng nam chết tiệt! Đời này xứng đáng không có bạn gái! Hừ!”
Khi tôi chưa đi được vài bước, bỗng nhiên hoa mắt, có vài người quay quanh tôi. Hóa ra tôi đang vội vã rời đi thì đi nhầm vào một đám nam nữ Miêu tộc đang ca múa.
*Ý vị thâm trường: đầy ẩn ý