Cô Tình Nhân Thiên Kim Lụi Bại

Chương 3: NGHỈ VIỆC

Quần áo của cô được đưa đến, là một chiếc váy hơi giống như chiếc váy tối qua. Cô mặc lên người, sau đó thu dọn quần áo của mình lại rồi cùng Lăng Trạch rời đi. Anh đưa cô trở về biệt thự Trạch Viên của mình

Nói là biệt thự chứ chẳng khác nào cung điện, người giúp việc, vệ sĩ đông như kiến. Minh Nguyệt không quá ngạc nhiên, đây chỉ khiến cô cảm thấy nhớ lại cuộc sống trước kia của mình. Phải chi, cô lớn hơn một chút, học tốt hơn một chút, vậy có thể giúp một phần sức lực cho công ty rồi. Chứ không phải nhìn nó phá sản mà không thể làm gì

Thấy sự thay đổi trên mặt cô, anh cúi đầu quan tâm :”Em làm sao vậy?”

“Không sao, chỉ cảm thấy nhớ nhà”

“Tôi đưa em về thăm nhà”

Cô ngẩn đầu thẫn thờ nhìn anh, sau đó mỉm cười xua tay :”Không cần đâu”. Tôi làm gì còn nhà để về chứ? Cha tôi đã ra nước ngoài kiếm tiền trả nợ rồi, ở trong nước tôi cũng chẳng còn người thân nữa

Từ lúc bước vào đến lúc cô bước vào căn phòng anh sắp xếp cho cô, mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng kì lạ. Minh Nguyệt cũng không hiểu được rốt cuộc trên người cô dính thứ gì sao?

[…]

Ngày hôm sau, Minh Nguyệt tỉnh lại liền đến công ty mà mình vừa được nhận vào tuần trước. Hiện tại cô đang thực tập ở đây, lương cao lại có thể sớm trở thành nhân viên chính thức. Công ty này tuyển nhân viên lúc người ta còn đang là sinh viên, phù hợp với những người muốn vừa học vừa kiếm tiền như cô

“Nguyệt Nguyệt, hôm nay em đến sớm vậy sao?”: Một đàn chị nhìn thấy cô liền lên tiểng hỏi hang :”Em chăm chỉ như này, sẽ được làm nhân viên chính thức sớm thôi”

“Chị nói quá rồi, em chắc cũng vài năm nữa mới có thể”: Minh Nguyệt cười cười đáp lại :”Chị ăn sáng chưa, em có mua dư một phần”

“Cảm ơn em”

“À, nghe nói hôm nay Lăng tổng sẽ đến giám sát chúng ta làm việc”

“Cái gì, Lăng tổng nào?”: Nghe mọi người bán tán về vị tổng tài ‘diêm la vương’ trong công ty, Minh Nguyệt nhíu mày lên tiếng hỏi

Cô nhân viên bên cạnh tốt bụng giải thích cho cô nghe :”Còn ai ngoài vị thái tử gia ở đây nữa”

“Lăng Trạch sao?”: Cô vừa nói ra cái tên đã bị mọi người bâu lại che miệng

“Suỵt, nói nhỏ thôi”

Minh Nguyệt nhíu mày, anh ta có đáng sợ gì đâu. Chẳng phải nhiều lúc còn rất dễ thương sao, cái danh ‘diêm la vương’ này là ai đặt thế? À quên nữa, không thể để anh ta biết mình làm việc ở đây, nếu không… nếu không mọi người sẽ nghi ngờ mối quan hệ của hai người bọn họ

Minh Nguyệt thở dài lắc đầu, chưa kịp rời đi vị tổng giám đốc lạnh lùng mà mọi người nhắc đã đến. Cô vội vàng cúi đầu chăm chú đọc tài liệu

Lăng Trạch lười biếng đút tay vào túi quần, vốn chỉ đến xem cho mọi người chăm chỉ làm việc. Nào ngờ hình bóng quen thuộc nào đó đã lọt vào mắt anh

"Cô gái mặc áo sơ mi ngồi trong góc kia tên là gì?"

Anh quay sang hỏi cậu trưởng phòng đang khúm núm bên cạnh

"Thưa Lăng tổng, cô ấy tên Minh Nguyệt, là nhân viên thực tập mới đến một tuần trước"

"Thực tập? Gọi cô ấy đến văn phòng của tôi ": Bỏ lại một câu, Lăng Trạch lạnh lùng rời đi khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm

Tưởng đâu mọi chuyện đã trôi qua êm đẹp, ai ngờ trưởng phòng lại đi đến chỗ cô. Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt thương hại :"Minh Nguyệt, Lăng tổng bảo cô đến văn phòng"

"Cái... cái gì?"

"Nguyệt Nguyệt, cô đắc tội với Lăng tổng sao? Vừa đến đây giám sát đã gọi ngay cô"

"Tôi... tôi không biết ": Minh Nguyệt nhíu mày, ngậm ngùi đi về phía văn phòng tổng giám đốc

"Cốc cốc cốc "

Cánh cửa mở ra, ngay lập tức có một cánh tay rắn chắc đã kéo cô vào bên trong. Lăng Trạch giam cầm cô vào bên trong lòng mình, tóc đen rũ xuống không lộ ra sắc mặt

Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên :"Em thực tập ở đây "

"Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

"Nghỉ việc đi, tôi nuôi em"

Lăng Trạch nặng nề lên tiếng :"Vừa học vừa làm sẽ ảnh hưởng đến năng suất, em vẫn nên đi học thì hơn"

"Nhưng mà, tôi..."

"Tôi nói là nghỉ việc, sau này khi em tốt nghiệp muốn công việc thế nào tôi cũng sẽ cho em nhưng bây giờ thì không "

Bàn tay anh bóp chặt lấy eo cô đến phát đau.

"A a đừng.. đau"

Giọng nói của cô nhẹ như lông ngỗng, vào tai Lăng Trạch lại thành cô đang quyến rũ anh. Không chừng chừ quá lâu, anh bế thốc cô đặt lên bàn làm việc

"Anh muốn làm gì?"

Hai tay Minh Nguyệt chống lên bờ ngực rắn rỏi, tràn đầy hoảng hốt. Thấy vậy, khoé môi anh hơi nhếch lên, bàn tay to lớn vuốt ve gương mặt người phụ nữ trước mắt

"Biết sợ sao? Tôi cứ nghĩ em không sợ trời không sợ đất nữa cơ đó"

"Tôi không thích những kẻ không nghe lời, đặc biệt là phụ nữ bên cạnh tôi"

Bàn tay anh mạnh mẽ bóp lấy chiếc cằm thon gọn, Lăng Trạch miệng cười nhưng trông vô cùng đáng sợ

Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi, bọn họ nói đúng, anh đúng là diêm la vương đáng sợ mà. Minh Nguyệt nhíu mày nắm lấy tay anh đang đặt ở cằm mình

"Đừng mà... đau"