Chương 1: Trốn đi
Ngày mười bốn tháng haiTrước khi ra cửa, anh ôm tôi, trằn trọc mυ'ŧ hôn, triền miên nhiệt liệt giống như dự cảm lần từ biệt này sẽ là vĩnh biệt. Sau đó, anh nói với tôi:
“Chờ anh trở lại, anh đáp ứng em, đây là một lần cuối cùng, tin tưởng anh, anh sẽ nói rõ ràng với người kia.”
Tôi chỉ là nhàn nhạt mỉm cười. Lời thề nghe nhiều, sẽ cảm thấy chết lặng. Lời thề mỗi ngày của anh với em, đã sớm không còn bất kỳ độ tin cậy nào. Trước kia để mặc anh, là vì yêu anh, lừa mình dối người cứ tin anh sớm muộn gì sẽ thu lại linh hồn lãng mạn không kềm chế được, an tâm trở lại bên cạnh tôi. Hiện tại không thể mặc anh, là bởi vì tôi mệt mỏi thật sự, mệt mỏi khi nghe giải thích không có ý nào mới một lần lại một lần của anh, mệt mỏi suy đoán anh có thật trầm luân, không để ý tình yêu của tôi hay không.
Tâm bi thương đến chết. Nhưng, tôi ngay cả tư vị đau thương cũng không còn hiểu nữa, chỉ có chết lặng, chết lặng từ đầu đến cuối.
Nhẹ nhàng đẩy ra anh, tôi giơ tay lên vuốt cổ áo hơi nhíu cho anh, điều chỉnh vị trí cà vạt, sau đó lui ra một bước, xem xét tỉ mỉ. Đúng vậy, anh thật anh tuấn. Thân cao 1m8, nặng một trăm bảy mươi cân (cỡ 77 kg), toàn thân không có một chúr thịt dư. Cả mái tóc nhuộm thành màu nâu đậm, mày rậm, mắt phượng khẽ nhếch, sống mũi thẳng, môi hơi mỏng lại vô cùng khêu gọi, còn có cái cằm đôi xinh xắn kiểu châu Âu. Cho tới bây giờ, anh đều là hoàng tử trong lòng trong mắt của phụ nữ.
Tôi thúc giục anh đi làm. Mặc dù, tình yêu của tôi đối với anh đã lạnh dần hết dần, nhưng, chỉ là đơn thuần nhìn anh, vẫn không khỏi cảm thấy nhịp tim đập. Anh là một người đàn ông khiến cho phái nữ ngưỡng mộ trong lòng.
Anh cười nói tạm biệt với tôi, ra cửa đi làm.
Tôi ở trước cửa ngưng mắt đứng hồi lâu, mới quay người đi trở về phòng khách, dọn dẹp bát đũa trên bàn, đưa vào trong máy rửa bát trong phòng bếp. Đợi rửa sạch đồ ăn xong, thì đtặ chúng vào vị trí cũ trong tủ chén.
Đúng vậy a, tất cả cũng phục hồi như vị trí cũ. Tôi yên lặng nói với mình.
Đi vào phòng ngủ chung của tôi và anh, tôi khom lưng nhặt quần áo rơi loạn trên sàn nhà lên. Tình cảnh kí©ɧ ŧìиɧ như lửa đêm qua, sáng nay đã lạnh nhạt thành một đống tro bụi trong trẻo lạnh lùng, kể cả ái mộ gần mười năm không muốn xa rời của tôi đối với anh, đều biến thành khói bay, tiêu tán ở trong không khí.
Ngồi ở bên giường, gấp bộ y phục thuộc về anh chỉnh tề, đặt ở bên gối anh. Không thể làm bất cứ chuyện gì vì anh nữa, giặt quần áo, nấu cơm, sắp xếp việc nhà, tất cả tất cả, đều không còn nữa.
Tôi đứng dậy, bắt đầu tìm trong ngôi nhà, tìm tất cả đồ về mình: y phục, phong thơ, hình, giấy tờ chứng nhận, đồ dùng thường ngày, thu tất cả vào một chỗ. Lại không nhiều lắm, một cái túi du lịch lớn đã có thể chứa đủ. Dường như, chuẩni ị cho tôi tùy thời có thể rời đi đi lưu lạc.
Không nhịn được, tôi cất tiếng cười to lên, tiếng cười ở trong phòng to như vậy kích lên trận trận vọng về.
Thì ra là a thì ra là, trải qua nhiều năm ở chung, tôi còn chưa có xem nơi này là nhà của tôi. Mà anh, cũng chưa từng có một ngày cho tôi cảm giác an toàn chân chính. Tôi lắc đầu, cho đến thời điểm hai mươi lăm tuổi mới phát giác, mình, vẫn luôn không thể chân chính tin tưởng anh.
Tôi cũng có lỗi thôi, không hoàn toàn là vấn đề của anh.
Cho nên, tôi ngồi ở chỗ nầy, tĩnh tâm viết một phần nhật ký ở chung cuối cùng. Rất khó miêu tả tâm tình vào giờ phút này. Là sầu não? Cô đơn? Bình tĩnh? Hay hoặc giả là lưu luyến? Hoặc đều có một chút.
Vốn là, muốn tạm biệt với anh. Chẳng qua là, nói lời từ biệt thì thế nào? Cũng chọc thương tâm thôi.
Tôi đem chìa khóa cửa phòng đặt tại trên bàn con đầu giường của anh.
Nhìn quanh nhà chúng tôi cùng sống chung ba năm một lần nữa, quyết định không viết tiếp tục nữa.
Làm như một khắc tôi dừng bút lại, tôi liền chính thức rời đi cuộc sống của anh, xa xa. Cũng cách xa tình yêu, nɧu͙© ɖu͙©, lời nói dối. Hoặc là, chúng tôi cuối cùng có một ngày, sẽ gặp thoáng qua ở trong biển người mênh mông. Chỉ mong khi đó, anh đã hiểu được quý trọng người yêu của anh.
Hiện tại, tôi phải đi. Lần này, đã là chương kết ở giữa tôi với anh.
Bảo trọng, Thế Chiêu.
Từ biệt rồi, Thế Chiêu.