Vai Ác Này Tôi Nuôi

Chương 19: Nuôi một đứa trẻ vạn người chê (16)

(26/08/2023)

—©—

Mục Du vừa mở mắt ra, liền thấy một đám đội viên thiếu niên nghiêm túc ngậm miệng, đang làm khởi động trên mặt băng.

Chỉnh chỉnh tề tề, một chút động tĩnh cũng không nghe thấy.

Góc này hơi thấp không thể nhìn thấy từ đầu gối trở xuống. Đèn pha phụ trách chiếu sáng chưa bật, tầm nhìn mờ mịt âm u, từng bóng nhỏ mảnh khảnh cao ngất ở trên băng khóc chít chít xếp hàng bay tới bay lui.

...©...

Mục Du đi qua thế giới quỷ quái, độ tiếp nhận đối với sự kiện linh dị còn khả quan, nhưng vẫn gõ cửa hệ thống: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Vừa rồi, đơn đặt hàng nào cũng đều cùng giao đến, bởi vì là hàng hóa đặc thù, cần phải thông qua ý thức hải mới có thể ký nhận.

Mỗi đơn đặt hàng đều phải tự mình ký tên, Mục Du tốn thêm thời gian, vừa trở về liền phát hiện, trên người có thêm mấy bộ đồng phục tổ đội thiếu niên đặc biệt sạch sẽ bằng phẳng.

Nhóc tuyết nhỏ đã tỉnh ngủ, mặc chiếc áo khoác cỡ lớn kia, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng vô cùng nghiêm túc, đôi mắt đen nhánh tròn xoe, nằm sấp trên vai Mục Du cảnh giác canh gác.

"Ký chủ!" Hệ thống vừa ghi lại lần đầu tiên nhóc tuyết nhỏ kết bạn, giơ video cao hứng phấn chấn, "Yến Chuẩn chia kẹo đường cho bọn họ!"

Mọi người đều nhận được, còn nói cảm ơn nữa!

Một lần kết bạn với 18 người!

Cảm quan của Yến Chuẩn đặc biệt nhạy bén, chỉ là động tĩnh rất nhỏ, liền phát hiện Mục Du đã tỉnh, cũng lập tức rút về trong ngực Mục Du: "Lợi hại."

Anh hùng nhỏ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, ngửa đầu nhìn Mục Du, khoa tay múa chân, cùng với đoạn video đang phát sóng "kể" rõ ràng chuyện vừa xảy ra.

...... Để cảm ơn đội viên thiếu niên đưa quần áo cho Mục Du, Yến Chuẩn chia kẹo đường sữa cho bọn họ.

Ước chừng cả một viên, cắt thành mười tám đoạn.... Mười tám miếng.

Con dao quá sắc bén, khí thế quá mức quả quyết, miếng quá mỏng.

Các thành viên đội viên thiếu niên che lại quần áo, lòng bàn tay có thêm lát kẹo sữa siêu mỏng không dám không ăn, toàn bộ ngoan ngoãn nói "Cảm ơn", nhét kẹo đường vào miệng.

...©...

Cũng không dám nhai, cũng không dám nuốt, cũng không dám làm nó tan nhanh.

Cho nên ngay cả khi huấn luyện trượt băng cũng đều ngậm chặt miệng.

Yến Chuẩn tạm thời còn không phân biệt được "cho" và "mượn". Nhóc vừa mới lấy lưỡi dao từ trong túi Mục Du, tuy rằng đã thả về, nhưng vẫn nghiêm khắc tuân thủ quy tắc, lại lấy ra một đống kẹo lớn từ trong ba lô nhỏ.

Mục Du ho nhẹ một tiếng, đè nén ý cười, từ bên trong lấy ra một viên: "Tiền thuê."

Yến Chuẩn hiện tại rất có hứng thú với việc học nói, lập tức nhớ kỹ, lại đem kẹo còn lại nhét vào trong ngực Mục Du.

Mục Du cúi đầu, trán chạm trán với nhóc tuyết nhỏ: "Còn lại bao nhiêu?"

Nhóc tuyết nhỏ chớp chớp mắt, ngửa đầu nhìn Mục Du.

Từ khi phát hiện Yến Chuẩn có thể nghe hiểu không ít lời, Mục Du khi trao đổi vẫn luôn chậm lại tốc độ nói, còn khiêm tốn học tập khua tay múa chân và mấy câu nói quen thuộc do nhóc tuyết nhỏ tự nghĩ ra: "Đường, chính mình, bao nhiêu?"

Yến Chuẩn không mở miệng, không biết là nghe hiểu hay là không, lén lút kéo túi Mục Du ra, nhét từng viên kẹo vào bên trong.

Động tác của hệ thống tương đối nhanh, đã chui vào ba lô nhỏ, bơi một vòng trong các loại kẹo đường: "Ký chủ, ký chủ, còn có một ít."

Càng chuẩn xác hơn mà nói, kẹo còn sót lại bây giờ, cộng thêm Yến Chuẩn vừa nhét cho Mục Du một nắm lớn này, hơn nữa vừa mới được chỉnh tề chia làm mười tám miếng, vừa vặn là số lượng ban đầu Mục Du bỏ vào ba lô nhỏ cho Yến Chuẩn.

Bản thân Yến Chuẩn không ăn một viên nào.

Nhóc lấy ra một viên, chia cho người nguyện ý đối tốt với Mục Du, lại đem phần còn lại dù nhiều hay ít, đều nhét hết cho Mục Du.

——Hệ thống kỳ thật nghiêm trọng hoài nghi, chờ nhóc tuyết nhỏ lớn lên một chút, tay cũng trở nên lớn hơn một chút, kẹo đường nhét cho ký chủ còn có thể trở nên càng nhiều.

Mục Du ôm lấy nhóc tuyết nhỏ, cúi đầu, vuốt lại tóc mái mềm mại của nhóc con bị ngủ đến cuộn lại: "Cảm ơn."

"Cảm ơn" là một từ đi kèm với sự đồng ý và chấp nhận. Ánh mắt Yến Chuẩn sáng lên, lập tức nhét toàn bộ kẹo đường vào trong ngực Mục Du, lại tự mình cũng mỹ mãn nhét vào.

Nhóc con ngủ không xong, huống hồ ý thức của Yến Chuẩn bị hao tổn không thấp, phải dựa vào giấc ngủ để bổ sung. Lúc trước còn có thể canh gác bảo vệ Mục Du, hiện tại chui về trong ngực Mục Du, vừa dính vào nhiệt độ khí tức quen thuộc, đảo mắt lại ngủ thành một nắm nhỏ.

Mục Du giữ lại hai khối đường, cùng hệ thống đem toàn bộ số còn lại về ba lô nhỏ của Yến Chuẩn, kéo khóa kéo.

Một người một hệ thống hợp tác thuần thục, hệ thống kéo ba lô về vị trí cũ, cùng ký chủ vỗ một cái.

Mục Du cười cười, chia kẹo đường cho nó một miếng, một tay vững vàng khép lại Yến Chuẩn, từ trong ba lô thể thao lấy giày trượt băng ra thay.

Nhóc tuyết nhỏ có trật tự và logic vô cùng cố chấp của mình, không cần phải mạnh mẽ làm rối loạn. Ở "nhà" trong một thời gian dài, tự nhiên sẽ phát triển một cảm giác an toàn dồi dào.

Về phần khoảng thời gian này——

Hãy để nhóc con kia tạm thời tin tưởng, đây là một cái ba lô thần kỳ sẽ tự mình mọc ra kẹo đường đi.



Có huấn luyện viên mới, đội trượt băng trẻ Berghead đã bước vào một nhịp điệu đào tạo hoàn toàn khác với khi ông Yến huấn luyện.

Livestream vẫn tiếp tục, tất cả những gì xảy ra bên trong sân băng ảo, sẽ đồng bộ hóa và phát hành theo phiên bản cắt nối, sau đó cũng có thể xem lại phiên bản đầy đủ ở cuối chương trình phát sóng trực tiếp chính thức.

Vị "huấn luyện viên Dư" này giống như đuổi vịt lên giá, cũng không giống như suy đoán bên ngoài, dựa vào chính sách dụ dỗ để cho các đội viên nghỉ ngơi, dỗ dành những đội viên thiếu niên kia lơi lỏng lười biếng giả vờ làm người tốt.

......Trên thực tế, sau khi phát hiện những đội viên này bất luận như thế nào cũng muốn vụиɠ ŧяộʍ luyện tập, ngày thứ ba, Mục Du trực tiếp tăng gấp đôi khối lượng huấn luyện.

Lúc tổ tiết mục mang theo camera chạy tới, hiện trường đã chỉ còn lại một đám thiếu niên không đứng dậy nổi, thần sắc hoảng hốt, trên đầu đỉnh đầu hoa trắng bốc lên hơi nóng.

Một đầu chôm chôm đội viên dẫn dắt nhận thức hòa tan trên mặt băng.

Là đội viên sắc bén nhất của tổ thiếu niên đội trượt băng nghệ thuật.

Có thực lực thì đúng thật thực lực, át chủ bài trong đội. Sắp sinh nhật lần thứ 15, dựa vào một bộ bốn phía liên chiêu hung mãnh quét ngang tổ thanh niên, chỉ chờ ra khỏi nhà kính tiếp tục thi đấu giành giải.

Chỉ cần không cùng tuổi với Yến Khê, đều là bảo bối của huấn luyện viên Yến. Đây chính là một trong số đó, ánh mắt mọc trên đỉnh đầu, chỉ là bởi vì quá phiền liền lười làm đội trưởng, nhìn người cũng không nhìn thẳng vào như gà trống kiêu ngạo.

Bởi vì chỉ còn vài tháng nữa sẽ ra khỏi "nhà kính", cậu ta đã là một nửa rời đội. Không cần tham gia huấn luyện sớm, cũng không cần phối hợp ghi hình chương trình, vẫn luôn tự mình huấn luyện ở một chỗ, cho đến hôm nay phải lên băng, mới lười biếng đến gặp vị "huấn luyện viên Dư" trong truyền thuyết này.

Đạo diễn biết khán giả muốn xem gì, đôi mắt sáng ngời, chạy tới bên cạnh cậu ta: "Cậu học sinh nhỏ, xin chào..."

Gà trống kiêu ngạo dư quang quét thấy bóng người, run rẩy bật lên, ở trên mặt băng cứng rắn xuất hiện khí thế trượt băng tốc độ cự ly ngắn.

Đạo diễn giơ micro lên: "?"

"Đừng đến đây! Nếu các người đến đây, tôi sẽ chui vào một cái lỗ trên băng! Nói được làm được tôi nói cho các người biết!"

Con gà trống ngạo khí căn bản không dám nhìn về phía sau, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một người trưởng thành, giẫm lên băng đao điên cuồng chạy trốn: "Tôi dùng lưỡi dao quá nông xoay tròn kém trượt không có biểu hiện của nghệ thuật! Tôi rơi băng phù chân quá gần 4F còn sai lưỡi! Tôi nhớ điều đó! Ah, các người không cần chọc tôi! Cũng đừng để tiểu Diêm Vương kia đuổi theo tôi!"

Lúc này lưỡi dao của cậu ta đặc biệt sâu, lướt cũng đặc biệt lưu loát, thiếu chút nữa liền lưu loát ra tàn ảnh, một đầu lông đỏ đón gió kinh hoảng tung bay: "Tôi đang luyện! Tôi đang luyện! Tôi đang luyện đây!"

Những đội viên thiếu niên khác hơi thở thoi thóp, hoàn toàn trốn không được: "...."

Người dẫn chương trình giơ micro lên: "....."

Gia đình số 1, số 2 hôm nay cũng đến, dẫn theo hai cô bé luyện băng vũ, rất không nể mặt micro: "Ha ha ha ha."

Đạo diễn lấy lại tinh thần, lúc này mới nhớ tới quên mất còn có một nhóm gia đình khác cũng ở đây: "Xin lỗi xin lỗi.... Mấy người cũng đến xem huấn luyện sao?"

Trận bất ngờ này thật sự liên lụy đến quá nhiều sự chú ý trong và ngoài livestream.

Dưới lời chào hiền lành "Có muốn sống trên đất liền hay không" của Cumberland tiên sinh tương đối lý trí, tuyệt đối không can thiệp quá nhiều, tổ tiết mục vừa mang theo nhân viên nội bộ lo lắng nóng nảy đi qua mấy lần, hơn nữa bên ngoài đối với huấn luyện viên đột ngột thay đổi, hầu như tất cả mọi người đều chú ý đến bên này.

Kế hoạch ban đầu của "Trải nghiệm tuần huấn luyện trượt băng" về cơ bản đã bị hủy bỏ. Đại bộ phận mọi người đều đang chú ý đến phòng livestream này, còn lại bốn tổ gia đình livestream chỉ có lẻ tẻ vài người đang xem, hai nhà kia đã mang theo con trai đi tự do hoạt động.

"Không sao." Phụ huynh phật hệ gia đình số 1, số 2 xua tay, trả lời câu hỏi của đạo diễn, "Đúng vậy, đến xem, huấn luyện viên Dư dạy thật tốt."

Hai nhà bọn họ đều là có con gái, luyện băng vũ—— coi như là một hạng mục nhỏ của trượt băng nghệ thuật, chẳng qua tính kỹ thuật yếu, tính nghệ thuật càng mạnh, tương đối mà nói độ phổ biến cũng không cao như vậy.

Không ít người thậm chí còn không biết trượt băng nghệ thuật ở đơn nam, đơn nữ, trượt băng đôi, trên thực tế còn có một băng vũ.

"Huấn luyện viên Dư dạy học sinh trượt băng vũ không?"

Phụ huynh của gia đình số 1 rất không hài lòng với cậu bé hợp tác với con gái mình, luôn muốn dán tiền đưa con mình đi học thêm: "Dạy bước nhảy cũng được, cậu xem sửa lại tốt biết bao."

Bọn họ chưa từng thấy sửa cách dùng lưỡi dao thành nhanh như vậy.

Ba giờ trước, con gà trống lông đỏ ngạo khí đầy đầu kia còn một thân đâm đầu, không để ý đến sự ngăn cản của các đội viên khác, đứng nghiêng ngả giẫm lên băng đao, đặc biệt kɧıêυ ҡɧí©ɧ xuống dưới đánh giá huấn luyện viên Dư.

Lúc này mới qua ba giờ, tật xấu nên sửa không phải đều dễ dàng sửa lại.

Đạo diễn nhìn đội viên át chủ bài mệt mỏi nằm úp sấp trên băng, thở hổn hển, luôn cảm thấy câu nói "dễ dàng" này khá nghi ngờ: "Sao.... Thay đổi nó?"

"Sân băng ảo có chế độ chống va chạm." Phụ huynh nói, "Đầu chôm chôm đó đến thách thức huấn luyện viên Dư, để huấn luyện viên Dư mở mô hình đó chọc cậu ta."

Bọn họ cũng mới biết được, thì ra trong sân băng giả định này có môn đạo đặc thù này, trách không được hiến tế nhiều chân tóc của đội ngũ mô hình đa mô hình kia như vậy.

*Ý là hói đầu đó:))

Chế độ chống va chạm sẽ mở ra tự động giám sát, khi gặp va chạm bất ngờ sẽ kích hoạt cơ chế bảo vệ—— điều này rất quan trọng đối với các vận động viên trượt băng. Có rất nhiều sự kiện bị thương vốn không nên phát sinh, chính là bởi vì hai người trong động tác không kịp né tránh, ngoài ý muốn va chạm dẫn đến chuyện không mong muốn.

Nhưng đồng thời, trong các bài tập trượt băng nghệ thuật, thích nghi với ngã, học cách ngã, học cách tránh chướng ngại vật cũng là một phần cực kỳ quan trọng. Vì vậy, sau khi chế độ này được bật, nó sẽ không ngăn chặn té ngã hợp lý.

Nói cách khác, chỉ cần bật chế độ này, điểm rơi của cây gậy trong tay huấn luyện viên Dư nhất định phải hoàn toàn chính xác.

Chính xác đến mức có thể rơi vào điểm yếu quan trọng nhất của mỗi động tác. Chính xác đến mức ngay cả giám sát tự động cũng bị không tìm thấy, cho rằng đây vốn là động tác không chuẩn có thể dẫn đến té ngã, mới có thể thuận lợi chọc ngã người.

Đạo diễn nhìn thiếu niên át chủ bài đã bị chọc ra phản ứng căng thẳng, thấy người tới gần liền nhảy dựng lên điên cuồng lướt đi, mơ hồ đoán được tiếp theo: "Cho nên...."

Đội trưởng tổ thiếu niên nằm sấp cách đó không xa lảo đảo giơ tay lên: "Chúng ta khuyên."

Từ ngày tán gẫu tiếp theo, quan hệ của đội viên tổ thiếu niên đột nhiên tăng mạnh một mảng lớn, hiện tại đều rất coi trọng nghĩa khí.

Họ thực sự làm việc chăm chỉ, cố gắng hết sức tận lực để thuyết phục họ.

...... Nhưng có người không nghe.

Kế hoạch huấn luyện mới mà thầy Dư xây dựng kỳ thật rất dọa người—— không thay đổi chi tiết thì không được phép luyện nhảy. Đạp lưỡi nhảy lên không được, lưỡi bình thường sai lưỡi không được, không cho phép vặn nửa vòng trước rồi mới nhảy lên, tìm không rõ trục tâm liền vẫn dùng cần câu.

Bọn họ rất thích thầy Dư, nhưng cũng rất lo lắng việc luyện tập này có thể làm chậm trễ hay không, một đám người đã nói xong, quay đầu lại lén lút thức đêm luyện nhảy, thiếu chút nữa phái người đến chỗ thầy Dư trộm chìa khóa.

Thương lượng xong ngẩng đầu lên, liền thấy thầy Dư đang khí định thần nhàn thu lại gậy chống, đại sư huynh át chủ bài lăn trên mặt đất hai mươi vòng.

Cú ngã kia.... Từ khi gia nhập đội tới nay, chỉ sợ đều không có ai thảm hại như vậy.

Thảm đến mức khiến người bị ngã phát khóc.

Nước trên mặt băng sẽ đóng băng là điều hiển nhiên, nước mắt đương nhiên cũng sẽ, vận khí tốt còn có thể là băng đậu đậu.

Át chủ bài kiêu ngạo từ khi gia nhập đội đến nay đã tay đút túi không có đối thủ bị ngã điên rồi, chính là không phục, 4F ngã liền đổi 4lo, lại ngã liền đổi 3lz, cuối cùng mặt dày đổi 3T, kết quả vẫn là ngã.

Sau đó sư huynh không nhảy nữa, đổi thành xoay tròn kiểu yến, sau đó thầy Dư thay gậy chống một chút, tiếp tục ngã.

Đổi thành Berman cũng ngã.

Kéo băng đao cũng bị rơi ngã, còn giạng thẳng chân.

Lúc ngồi xổm xoay tròn là ngã thảm nhất, giống như bác trai bác gái chơi cái loại con quay quất roi này, lúc dừng lại thiếu chút nữa nôn mửa.

Đại sư huynh át chủ bài nằm úp sấp trong một đống đậu băng vừa khóc vừa nôn, một bên thẹn quá hóa giận đứng lên đi thẳng về phía thầy Dư. Còn chưa kịp làm gì, đã bị một nhóc tuyết nhỏ không biết từ đâu gϊếŧ ra làm vấp ngã.

...... Sân băng ảo không quan tâm.

Không quản, chứng tỏ là kỹ thuật yếu kém, là té ngã hợp lý, trên sân băng chân thật giẫm lên một cái hố băng cũng bị ngã như vậy.

Sẽ không thực sự bị thương, đó là một loại bảo vệ. Không làm suy yếu phản hồi đau đớn, là một cảnh báo.

——Sau khi rời khỏi "nhà kính" nếu dám ngã như vậy nữa, sẽ không đơn giản như vậy.

Đại sư huynh hợp lý ngã ra ngoài bay thật xa.

Hợp lý đến phát khóc rồi.

Một đám cáo nhỏ vây xem ngửa đầu quan sát một đường parabol, từ lúc đầu rung động đến hoảng sợ, rồi đến chết lặng, rồi đến yên tĩnh như gà.

Không ai dám nhắc đến chuyện trộm chìa khóa nữa, xếp hàng cần cù, chăm chỉ luyện tập những kỹ năng cơ bản cùng trượt băng.

...... Sau đó, lại lần nữa có người hoảng sợ phát hiện, nhóc tuyết nhỏ kia vậy mà cũng lặng yên không một tiếng động đi theo đuôi đội ngũ.

Thầy Dư vẫn cùng bọn họ đứng trên băng, lần lượt sửa lại tư thế trượt, thẳng đến khi tất cả mọi người tìm đúng điểm dùng dao thích hợp với mình, mới trở lại bên cạnh ngồi xuống.

Nhóc tuyết kia không trở về, còn đang trượt theo, vừa trượt vừa quay đầu lại nhìn thầy Dư.

Hoàn toàn không có cái bộ dáng vừa ngoan vừa mềm mại như lúc cùng huấn luyện viên Dư chơi bay bay.

Đạo diễn nghe được rất kinh ngạc: "Đứa nhỏ này cũng có thể trượt được sao?"

Vóc dáng Yến Chuẩn còn chưa phát triển, thấp hơn so với bạn cùng trang lứa năm tuổi bình thường, lại mặc áo lông bồng bềnh, thoạt nhìn tựa như một quả cầu tuyết không lớn bao nhiêu.

"Nhóc đó trượt rất giỏi." Có tiểu đội viên lập tức xen vào, "Giống thầy Dư, chúng ta đều không được. "

Các vận động viên trượt băng trẻ tuổi có thể vào câu lạc bộ Berghead, mỗi người đều là thiên tài, mỗi người đều có khả năng đánh giá cao.

Mỗi người kỳ thật đều rõ ràng, thầy Dư, còn có nhóc tuyết nhỏ hàng ngày vòng quanh thầy Dư trượt rất đẹp—— cái loại tư thái trượt tuyết này, chỉ có thể dùng từ "ổn định mà phiêu dật" để hình dung.

Hai từ dường như không tương thích, trên thực tế, trượt ổn định là nền tảng của tất cả các chuyển động, chỉ có trượt đủ ổn định mới có được tốc độ, chỉ có đủ tốc độ mới có thể hỗ trợ nhảy lên xoay tròn.

Và phiêu dật là nền tảng của biểu hiện nghệ thuật. Nếu ngay cả lướt trượt cũng không đủ nhẹ nhàng duyên dáng, biên đạo múa căn bản không có ý nghĩa đáng nói, dưới tay ông Yến, rất nhiều đội viên thiếu niên kỳ thật đều trực tiếp đem nội dung chương trình vứt bỏ.

Nhóc tuyết nhỏ trượt giống hệt thầy Dư, vừa nhìn đã biết là thầy Dư dạy. Các đội viên không phải không biết loại trượt này xinh đẹp, chỉ là thu nhập từ cái này quá thấp.

Trước đây khi huấn luyện viên Yến ở đây, chỉ cần nhảy không theo kịp người khác, kỹ thuật không đủ, am hiểu độ khó cao ngay cả nhảy không nhiều lắm, thì cái gì cũng không có phần của cậu, ai có tâm tư luyện tập trượt?

Bị nhóc tuyết lãnh khốc hai tay đút túi ổn định mà phiêu dật đuổi gϊếŧ, sau khi chạy trốn ước chừng mười vòng, đội viên thiếu niên chậm chạp nhất rốt cục cũng phản ứng lại.... Bọn họ hiện tại hình như không cần phải dựa vào những thứ kia mới có thể xuất đầu.

"Đúng rồi." Đạo diễn nhớ lại, "Các cậu đổi huấn luyện viên rồi."

Đây cũng là phần quan tâm nhất bên ngoài buổi phát sóng trực tiếp, đạo diễn biết nên hỏi gì: "Đổi người huấn luyện, mang đến thay đổi lớn như vậy sao?"

"Lớn!" Ánh mắt đội trưởng tổ thiếu niên sáng lên, "Dù sao, dù sao cũng đặc biệt lớn!"

Bọn họ vẫn không dám nói nhiều những lời xấu của huấn luyện viên Yến, thứ có thể nói thật sự quá nhiều, hưng phấn liên tục bốc lên bên ngoài, giấu cũng không giấu được.

HLV Yến bị sa thải, câu lạc bộ đã công khai.

Thầy Dư xếp hạng cho bọn họ, ai cũng có cơ hội ra sân.

Tối hôm qua mọi người cầm danh sách thảo luận, kinh ngạc phát hiện, mỗi người được phân ra thi đấu, vậy mà đều vừa vặn chính là người mình muốn nhất.

Lão Bát đặc biệt muốn ba mẹ xem mình thi đấu—— ba mẹ cậu làm công việc đặc biệt, kỳ nghỉ rất ít, nhiều năm rồi chưa xem con trai thi đấu.

Kết quả lần thi đấu này, lại trùng hợp chuẩn xác trong kỳ nghỉ đặc biệt ít ỏi kia, phía sau còn đặc biệt lưu lại nửa ngày, xem xong trận đấu cả nhà có thể đi ăn pizza.

Thầy Dư còn có con dấu.

Con dấu này rất hữu ích trong câu lạc bộ, đóng dấu một cái, liền tiến vào thủ tục xác nhận cuối cùng.

Họ thực sự có thể chơi, không phải là một giấc mơ.

"Điều này là tốt." Đây không phải là lần đầu tiên đạo diễn phỏng vấn những thiếu niên này, mà là lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ đối mặt với ống kính, nói đến trận đấu chờ mong như vậy, cao hứng phấn chấn như vậy, "Vậy các cậu vì cái gì mà đều nằm sấp trên mặt đất? "

Đội trưởng tổ thiếu niên: "......"

Các thành viên tổ thiếu niên: "....."

Đạo diễn thay khán giả hỏi: "Là huấn luyện viên Dư sắp xếp cường độ huấn luyện hơi quá lớn sao?"

Đội trưởng tổ thiếu niên: "Không, không phải."

"Là chúng cháu tự nguyện." Đội trưởng cầm micro nghẹn nửa ngày, nước mắt lưng tròng, thật lòng thật dạ, "A, chúng tôi rất thích luyện trượt."

...... Dù sao nghĩ thông suốt là một chuyện.

Phía sau có một nhóc tuyết lạnh lùng tay đút túi đuổi theo là một chuyện khác.

Về mặt cảm quan, bạn thực sự biết đó là một đứa trẻ mặc áo khoác lông vũ.

Đứa nhỏ này tuy rằng trượt tốt hơn bọn họ, thiên phú cũng kinh khủng hơn bọn họ, nhưng cũng có niềm vui thuộc về trẻ nhỏ, ví dụ như treo trên người thầy Dư, ví dụ như trượt cầu trượt, ví dụ như bị thầy Dư ôm chơi bay.

Nhưng chỉ cần rời khỏi thầy Dư hơn ba thước, nhóc tuyết mềm mại kia sẽ phát sinh biến chất—— trở nên có chút giống với quá khứ, lại không giống lắm.

Không còn là U Linh trong quá khứ lang thang bên cạnh sân băng vô thanh vô tức, phảng phất như lúc nào đó biến mất cũng không có gì kỳ quái.

......U linh đã trở thành họ.

Không trượt nhanh một chút, sẽ bị bắt ăn đường QAQ.

Không trượt cũng sẽ bị bắt ăn kẹo đường QAQ.

Bởi vì quá sợ hãi, cho nên các đội viên thiếu niên tranh nhau chạy về phía trước, không cẩn thận luyện quá cố gắng, bất tri bất giác liền trượt thêm 50 vòng.

Hiện tại đã hoàn toàn không có ai có sức lực, muốn khó khăn gì mà nhảy nhót, cũng hoàn toàn không muốn luyện thêm nữa. Chẳng qua loại chuyện như bị đứa trẻ 5 tuổi điên cuồng đuổi theo 50 vòng này không ai không biết xấu hổ nói ra, cho nên chính là lão tử Thiên Vương tới, bọn họ cũng là từ đáy lòng yêu thích lướt trượt.

Đạo diễn thu thập đủ tài liệu, nói lời cảm ơn với đội thiếu niên trượt băng nghệ thuật đầy đất, hài lòng kết thúc công việc hôm nay.

Đội viên thiếu niên trượt băng nghệ thuật đầy đất thò đầu ra, cùng đại sư huynh át chủ bài kiêu ngạo của bọn họ cách sân băng, nhìn nhau từ xa.

Đại sư huynh át chủ bài kiêu ngạo không nói một tiếng đứng lên, cọ tới cọ lui trở về đội.

Tổ thiếu niên nên đến 19 người, thực sự là 19 người.

Thầy Dư ôm nhóc tuyết nhỏ không cầm gậy, chống mặt băng ngồi xuống, mấy đôi tay tranh nhau đỡ cậu, có người đem quần áo đệm lên mặt băng.

Mục Du dẫn bọn họ đi xem bữa tiệc cực quang tối nay.

...©...

Sân băng ảo, là di sản đắt nhất mà các nhà quản lý của Berghead để lại, còn được gọi là "thế giới băng và tuyết".

Cho đến bây giờ không ai thực sự học được cách sử dụng nó, chỉ sử dụng nó như một sân tập bình thường.

Trong thời gian bảy ngày, Mục Du với tư cách là huấn luyện viên tạm thời, dạy cho nhóm thiếu niên này mở khóa hết chức năng khác trong sân băng—— từ động tác cơ bản, đến chi tiết kỹ thuật, đến tiết tấu hợp nhạc, biểu cảm nghệ thuật.

Đến môn thể thao trượt băng nghệ thuật.... Hoặc là nói tận tình chạy, nhảy, bay, chơi, mang lại niềm vui tinh khiết nhất trên băng.

Bật chế độ luyện tập, sẽ có camera ghi lại toàn bộ quá trình chế độ huấn luyện của Mục Du, cho bọn họ hướng dẫn kỹ thuật tiêu chuẩn nhất, bảo vệ chu đáo tỉ mỉ nhất. Mở ra thi đấu mô phỏng, dưới ánh đèn sân khấu đầu người bắt đầu khởi động, cùng đấu trường chân chính không chênh lệch bao nhiêu, tố chất tâm lý kém cỏi cũng có thể một lần lại một lần mài giũa tăng lên.

Bật chế độ siêu cấp xông quan, một đám thiếu niên từ nhỏ đã bị tước đoạt quyền chơi đùa, trong cuộc sống chỉ có huấn luyện, huấn luyện và huấn luyện không ngừng, cơ hồ chơi điên rồi.

Sân băng mô phỏng cảnh sắc rực rỡ kỳ ảo, bọn họ đi theo thầy giáo ngắm mặt trời mọc, ngắm hoàng hôn, ngắm sao đầy trời, ngắm mưa xem sương mù nhìn mây cuồn cuộn.... Hoa băng ngưng kết ra từng cái lại từng cái xoay tròn tiêu chuẩn nhất, chỉ có làm ra giống nhau như đúc mới có thể vượt qua một ngọn núi tuyết, đi xem cảnh sắc mới. Động tác khó khăn không còn là l*иg vừa hận vừa trốn không thoát, trở thành chìa khóa mở ra mỗi cửa ải. Đại sư huynh át chủ bài cool ngầu hai tay đút túi, để Cao Ích Dân nhìn kỹ chi tiết động tác, nhảy một cái 3A tiêu chuẩn nhất.

Livestream sân băng ảo chấm dứt, xếp hạng của Dư Mục không chỉ tăng từ C lên B, thậm chí còn nhảy về phía trước một mảng lớn.

Không có gì ngạc nhiên, một số người đặt câu hỏi liệu có giao dịch đen nào hay không, nhưng chưa chờ điều tra, đã có câu trả lời tiêu chuẩn rất rõ ràng.

——Không phải màn đen, là điểm mà những đội viên thiếu niên kia cung cấp.

Các quy tắc xã hội nghiêng cực đoan về vấn đề "nuôi dưỡng nhân tài", tự nhiên cũng sẽ đi kèm với các quy tắc bổ sung tương ứng. Khi mối quan hệ thầy trò được cấu thành khách quan, ngay cả khi không có ràng buộc chính thức, phản hồi cảm xúc tích cực trong mối quan hệ này cũng sẽ nâng cao xếp hạng.

Chỉ là so sánh, buộc những đội viên này thành tài, để cho bọn họ điên cuồng luyện tập điên cuồng cạnh tranh thành tích, lại dùng thành tích rõ ràng liên kết với xếp hạng, dễ dàng và đơn giản hơn nhiều.

Mô phỏng sân băng chính nó là huấn luyện viên tốt nhất. Mục Du làm biên đạo múa mới cho mỗi đội viên, dùng băng tinh mô phỏng hợp nhạc, ẩn nấp ở cửa ải cuối cùng của chế độ siêu cấp vượt ải.

Đội viên thiếu niên đã sớm căn cứ vào đủ loại manh mối mà đoán được thầy Dư muốn đi, các thiếu niên đã nói không ai được khóc ngồi trên sân băng, hướng về phía cực quang tối hôm đó, gân cổ gào khóc, rớt băng đậu đậu đầy sân.

AI "Nhà kính" đếm, có bao nhiêu đậu băng, liền cho thầy Dư đánh giá tưng đấy điểm.

...©...

Mục Du ngược lại tạm thời còn không biết chuyện này.

Cho dù biết, đại khái cũng sẽ không cùng các đội viên thiếu niên khóc.

Dù sao cậu cũng không có ý định từ chức, chỉ là xin nghỉ phép đi ra ngoài một chuyến.

Làm huấn luyện viên tại Berghead, mặc dù có nguy cơ bị Cumberland đuổi theo để gửi tiền, nhưng cũng là một công việc rất an toàn và nhàn rỗi, phù hợp với tầm nhìn nghỉ hưu của mình—— huống hồ nhóc tuyết nhỏ thích trượt băng.

Ngay cả khi bị trì hoãn bởi tư tâm trong những năm qua, đi một số con đường quanh co và bắt tay vào con đường trượt băng nghệ thuật, câu lạc bộ Berghead vẫn là sự lựa chọn tốt nhất.

Mục Du sớm kết thúc buổi ghi hình tạp kỹ, là bởi vì muốn đến làm thủ tục ràng buộc với Yến Chuẩn, đưa nhóc tuyết nhỏ về nhà.

Nhóc con kia không biết có phải cảm giác được gì hay không, ngày hôm qua ban ngày còn ở trong chế độ siêu cấp vượt quan chơi đầy mồ hôi, "A a" lôi kéo Mục Du bắt băng hoa, đến buổi tối liền lăn qua lộn lại không ngủ được.

Một đêm không ngủ, nhóc tuyết nhỏ dính vào người cậu, khác thường không có buồn ngủ, hai tay ôm chặt lấy cổ Mục Du, đặc biệt cảnh giác nhìn chằm chằm người qua lại.

"Ký chủ, hẳn là bởi vì cuộc gọi video kia."

Hệ thống cẩn thận lật lại thế giới một lần, đại khái biết rõ nguyên nhân: "Lúc trước người Hứa gia đưa y đến Yến gia, đi làm thủ tục, cũng là cơ quan xét duyệt này."

Chiều hôm qua họ nhận được một cuộc gọi video, là cơ quan xét duyệt bên kia gọi tới, hẹn trước thời gian hôm nay đến ràng buộc.

Nội dung nói chuyện trong điện thoại video Yến Chuẩn nghe không hiểu, nhưng hơn phân nửa nhóc còn nhớ rõ đồng phục của những nhân viên công tác kia, nhớ rõ sau cuộc điện thoại đó, mình đã bị đưa đến nơi hoàn toàn xa lạ.

...... Ngoại trừ những thứ này, Yến Chuẩn còn nhớ rõ bao nhiêu?

Hệ thống đã cố gắng phát hiện bằng máy dò cảm xúc, nhưng không nhận được câu trả lời.

Một tuần sớm chiều ở chung, có thể khiến Mục Du lấy thân phận "Thầy Dư" dẫn dắt những đội viên thiếu niên kia, dần dần thoát khỏi khói mù mà huấn luyện viên tiền nhiệm lưu lại—— trên thực tế, quá trình này còn cần củng cố thêm một bước, phương thức tư duy đã sớm dưỡng thành cũng không phải dễ dàng thay đổi như vậy.

Hệ thống đại khái có thể đoán được, đây mới là nguyên nhân ký chủ quyết định tiếp tục làm huấn luyện viên đội trẻ Berghead. Mà không phải công việc này nhàn rỗi, thích hợp nấu cơm, trồng cây cùng chơi với một nhóc tuyết nhỏ.

Nếu như dẫn dắt những đội viên thiếu niên này đi ra khỏi tư duy trong quá khứ, đều phải tốn nhiều thời gian như vậy, hướng dẫn từng bước từ từ mưu tính.... Nếu muốn xóa đi bóng ma sâu trong ý thức của Yến Chuẩn, chỉ có thể càng không dễ dàng.

Lúc ở bên cạnh Mục Du, nhóc tuyết nhỏ hoạt bát, dũng cảm, thả lỏng, có thể chia kẹo đường có thể canh gác, có thể bảo vệ Mục Du, có thể một lần kết bạn với 18 người.

Nhưng nó giống như khoang ngủ cao cấp đầy đủ chức năng của khách sạn.

Mục Du là dây nguồn của nhóc, tiền đề để Yến Chuẩn có trạng thái bình thường, là không thể rút phích cắm này ra.

Có người đã dành cả cuộc đời của họ để chữa lành thời thơ ấu.

Sự lo lắng mơ hồ của hệ thống đã được chứng minh trong các cuộc kiểm tra ý thức tiếp theo.

"Ngài... Ngài muốn ràng buộc với đứa trẻ bằng mối quan hệ giữa giáo viên và học sinh sao?"

Nhân viên công tác có chút chần chờ, nhìn về phía Mục Du, lại mở kết quả kiểm tra của Yến Chuẩn ra.

"Đứa trẻ này có cha mẹ ruột, kỳ thật chúng ta càng đề nghị ngài đem quyền nuôi con chuyển cho cha mẹ nó..... Sau đó lấy quan hệ giáo viên ở cạnh nó."

Nhân viên công tác nói: "Ý thức của đứa trẻ bị suy giảm quá nghiêm trọng"

Yến gia trước mắt hoàn toàn loạn thành một đoàn—— Ông Yến bị mang đi điều tra, bà Yến cũng bởi vì vi phạm quy định khống chế dư luận bị cáo buộc, đúng thật không thích hợp đưa Yến Chuẩn về Yến gia, ngay cả Yến Khê cũng phải tạm thời tìm người giám hộ mới thay thế chiếu cố.

Đó là chưa kể đến câu lạc bộ Berghead.... Cumberland đã sắp phát điên rồi.

Kể từ khi buổi ghi hình kết thúc, Cumberland đã canh giữ bên cạnh khoang ngủ của Dư Mục. Hắn không dám vào nhà kính tìm Mục Du, sợ Mục Du thật sự nói được làm được vĩnh viễn biến mất, cũng không dám gặp Dư Mục khi tỉnh lại từ khoang ngủ, chỉ là muốn nhìn đối phương một cái.

Bởi vì đến bây giờ cũng chưa thấy người, vị ông chủ ngân hàng Berghead này đã sắp khuấy động Yến gia rồi. Nếu không mau chóng thả Mục Du ra ngoài, chỉ sợ Hứa gia cũng sẽ không giữ được.

...©...

Nhân viên công tác cũng rất áp lực, nhìn Mục Du vẫn ôm Yến Chuẩn một cái.

Họ cũng muốn giải quyết vấn đề này càng sớm càng tốt.

Bất luận từ góc độ nào mà nói, tình huống của Yến Chuẩn, đều thật sự không thích hợp lấy quan hệ thầy trò cùng người khác tiến hành ràng buộc.

"Giáo viên và học sinh ràng buộc khác với phụ huynh, nếu điểm số của học sinh không đủ điều kiện, giáo viên sẽ đồng bộ bị kết án là không đủ điều kiện.... Bởi vì ngài đã là giáo viên của đứa trẻ đó."

Nhân viên giải thích: "Những đứa trẻ không đủ điều kiện không thể rời khỏi 'nhà kính', giáo viên không đủ tiêu chuẩn cũng vậy."

"Mức độ suy giảm ý thức của đứa trẻ này là 37%—— đồng thời, khả năng ngôn ngữ và mức độ xã hội hóa của nó cũng rất thấp."

"Dựa theo quy định, nếu như ngài muốn lấy quan hệ giáo viên và học sinh ràng buộc, cho đến khi nó đạt tới mức trung bình của độ tuổi, ngài đều không thể rời khỏi nhà kính. Ở lại trong khoang ngủ trong một thời gian dài không tốt cho sức khỏe của ngài." Nhân viên gian nan tìm từ, "Hơn nữa, trong thời gian lưu trú sẽ phát sinh rất nhiều chi phí, yêu cầu ngài tự trả tiền, có thể rất tốn kém...."

Mục Du: "Tôi có thể ở lại 100 năm không?"

Nhân viên: "?"

"Không có việc gì." Mục Du khẽ thở dài, "Một ít mộng tưởng."

Bị mắc kẹt trong 100 năm, Cumberland khả năng có thể gặm nhấm khoang ngủ.

Mục Du cúi đầu, xoa xoa nhóc tuyết nhỏ trốn trong áo khoác.

Hệ thống đã khẩn cấp biến thành nút tai, bịt tai Yến Chuẩn, nhưng nhân viên công tác trong quá trình kiểm tra đã có trao đổi, Yến Chuẩn một mình ngồi trên dụng cụ, không biết nghe hiểu bao nhiêu.

Nhóc tuyết nhỏ trong ngực sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cậu, rụt thành một quả cầu nhỏ, nắm chặt tay áo cậu.

"Ma pháp." Mục Du ngồi xổm xuống, nắm bàn tay nhỏ bé đã có chút cứng đờ kia, nhẹ nhàng gạt huân chương xuống, "Chúng ta vẫn luôn ở cùng một chỗ."

Còn có thể chi tiêu rất nhiều tiền.

Còn có thể không ra ngoài.

Cậu nhặt được một ngôi sao may mắn nhỏ.

Yến Chuẩn bị đặt trên mặt đất, lắc lư một chút mới đứng vững, ngực phập phồng, bình tĩnh nhìn Mục Du.

"Thầy, giáo."

Mục Du lắc lư nhóc tuyết nhỏ: "Về nhà với thầy."

Yến Chuẩn mấy ngày nay học rất nhiều lời nói, duy chỉ có từ này, không biết vì cái gì mà dạy mãi cũng không mở miệng.

Mục Du sờ sờ tóc nó, đang muốn nói chuyện, Yến Chuẩn bỗng nhiên lui về phía sau.

Toàn thân nhóc đều đang phát run, huyết sắc trên mặt đều rút hết, bỗng nhiên dùng sức nhắm mắt lại, tránh cánh tay Mục Du ra, quay đầu chạy ra ngoài.

Nhân viên giật mình: "A——"

Yến Chuẩn chạy quá nhanh, cúi đầu vọt tới cửa đại sảnh, muốn chui vào đám người bên ngoài, lại vững chắc đυ.ng phải một bóng người.

Đối phương bị vấp ra rất xa, phanh một tiếng ngã xuống đất. Yến Chuẩn cũng ngã, thở dốc từng ngụm một, đứng lên lại muốn chạy.

Cánh tay ấm áp đã hoàn toàn quen thuộc từ phía sau ôm lấy nó.

Yến Chuẩn không động được.

"Làm gì vậy!" Mông thiếu niên lông đỏ đối diện đau nhức, vừa xoa vừa đứng lên, "Tôi liền đến làm thủ tục đi ra ngoài——"

Thiếu niên tóc đỏ quay đầu lại, nhìn về phía Tiểu Đậu Đinh vấp mình ra ngoài: "...."

Hệ thống vội vàng đuổi theo: "...."

Yến Chuẩn: "...."

Mục Du ấn thái dương xuống, nâng tầm mắt lên, nhìn về phía tổ thiếu niên trượt băng nghệ thuật vừa tròn 15 tuổi, hưng phấn chuẩn bị lẻn ra ngoài tham gia thi đấu ở thế giới thực.

Cậu cũng không có ý định can thiệp vào lựa chọn của các đội viên thiếu niên, một tay giữ lại nhóc tuyết nhỏ, ôn thanh xin lỗi: "Xin lỗi ——"

Gà trống lông đỏ bật lên: "Anh đừng tới đây!!!"

Mục Du: "...."

"Tôi dùng lưỡi dao quá nông xoay tròn kém trượt kém, không có biểu hiện nghệ thuật, tôi sắp chạm 4F còn sai lưỡi! Tôi sẽ không ra ngoài! Tôi luyện đến 18 tuổi rồi mới ra ngoài!"

Con gà trống lông đỏ quay đầu bỏ chạy, hai chân tạo ra tàn ảnh: "Anh đừng đuổi theo tôi! Anh ôm lấy tiểu Diêm Vương kia! Tôi sẽ khoan một cái lỗ chui vào tôi nói cho anh biết!"

Át chủ bài kiêu ngạo phản nghịch của tổ thiếu niên trong nháy mắt đã không còn bóng dáng.

...©...

Tiểu Diêm Vương dọa bay át chủ bài sững sờ đứng, được Mục Du ôm lên, ấn dấu tay đỏ bừng trên phiếu xác nhận quan hệ thầy trò.

Mục Du cũng ở bên cạnh chỉnh tề ấn dấu tay.

Sau khi cảm ơn nhân viên, Mục Du liền nhét nhóc tuyết nhỏ vào trong ngực, rời khỏi đại sảnh, chặn một chiếc xe về nhà.

—©—

Tác giả có điều muốn nói:

Lúc này, một con Cumberland ở bên ngoài gặm khoang ngủ ( bu)

Mười năm sau, gà trống đầu đỏ át chủ bài sau khi thành niên gặp lại tiểu Diêm Vương trong lúc thi đấu, mất chức quán quân, là kết cục khóc lóc nhảy.

# bóng ma cả đời #

—©—