Chủ Nhiệm nhướng mắt, nhìn một chút học sinh, ôn nhu nói: "Mạnh Kim Dương, Thẩm Hoan, chuyện hôm nay là các thầy cô không đúng, không nên nghi ngờ các em gian lận, hi vọng các em sẽ không bị chuyện này ảnh hưởng, hy vọng các em có thể làm bài kiểm tra tốt hơn trong tương lai."
Lúc này, cửa phòng họp lại bị đẩy ra một lần nữa.
Lục Dương vừa đi vào, liền cổ quái nói: "Xin lỗi có tác dụng, thì cần đến cảnh sát làm gì?, Chẳng lẽ hạng nhất chỉ có thể xuất hiện ở lớp 1 thôi hay sao? Còn ở lớp chúng tôi, dành được hạng nhất liền được coi là gian lận hay sao? Bây giờ giáo viên, ai cũng có thể lấy cái danh đó ra để vu khống học sinh gian lận hay sao?"
Khuôn mặt già nua của La Tụng Hoa lập tức đỏ bừng lên, nhìn chằm chằm Lục Dương.
Sở Nghiêu và Tiểu Mập đi theo phía sau cố nén cười.
Chủ Nhiệm bị lời nói của Lục Dương làm cho nghẹn lại không nói nên lời.
Lục Dương đột nhiên lộ ra vẻ giác ngộ, "Cô La, ngay từ đầu tôi đã nghe các giáo viên khác nói rằng Mạnh Kim Dương sẽ vào lớp 1. Nhưng cô La hình như không hài lòng với điều đó, buộc cậu ấy phải đến lớp 20 chúng tôi. Ồ, bây giờ thì thế nào, ngại thành tích cậu ấy quá kém làm mất mặt lớp 1, bây giờ liền bị vả mặt, a?"
Nghe những lời nói của Lục Dương khiến bà tức giận lòng ngực trở nên phập phồng, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Dương suýt chút nữa bốc cháy.
Cố Mang đút hai tay vào túi váy, nghiêng đầu đứng thẫn thờ, khóe miệng dường như nở một nụ cười quỷ dị.
Tịch Yên nhìn về phía La Tụng Hoa, “La lão sư, chủ nhiệm đã xin lỗi rồi, còn cô thì sao?”
"Đúng rồi, cô La, trước đây có ai nói nếu ai vượt qua người kém nhất của lớp 1 cô liền xin lỗi Cố Mang và cả lớp 20 hay sao? Hình như là cô nói mà nhỉ? Lục Dương nhếch môi cười, "Thực xin lỗi, chúng tôi vô ý quá, chúng tôi lại không cẩn thận dành luôn hạng nhất của lớp 1 rồi,"
“Lục Dương!” La Tụng Hoa không chịu nổi đứng dậy đập bàn hét lên, “Câm miệng lại cho tôi!”
Lục Dương ha ha, lớn tiếng hơn nàng, "Thì cô xin lỗi đi."
Nếu không phải bạn gái của Sở Nghiêu là học sinh khối 10, họ sẽ không biết rằng bà già này thậm chí còn muốn nói xấu lớp 20 của họ như thế nào!
Hơi thở của La Tụng Hoa nặng nề, và anh ấy đang bám vào bàn hội nghị.
“Cô giáo La” Mạnh Tấn Dương trầm lặng dịu dàng đột nhiên lên tiếng, cô gái nhìn La Tụng Hoa bằng ánh mắt trong veo, nói rõ ràng từng chữ: “Tin đồn lan truyền từ lớp 1 ra, rất khó nghe, thậm chí còn bôi nhọ đến thanh danh của Cố Mang nữa, em không tin cô không biết, vụ cá cược này là do cô đề xuất, hiện tại lớp chúng em đã 20 đã thắng, em hy vọng cô đã cược thì phải thừa nhận thất bại.”
Ánh mắt cô kiên định, như thể lần đầu tiên muốn được bảo vệ ai đó, cô nắm chặt tay như một con đại bàng non.
Cố Mang nghe vậy nhướng mày, trong mắt thoáng qua một nụ cười.
Có vẻ như để cậu ấy đến trường là một quyết định đúng đắn, cậu ấy bây giờ còn thay tôi ra mặt.
La Tụng Hoa nhìn bọn họ chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cố Mang, thực xin lỗi."
Nói xong, với vẻ mặt xám xịt, bà sải bước ra khỏi phòng họp.
Đi ngang qua Cố Mang và nhóm người bọn họ, bà nhìn họ chằm chằm.
Lục Dương khẽ hừ một tiếng, đảo mắt nhìn Cố Mang, "Đi thôi Cố Mang, đi ăn cơm."
Ra khỏi phòng họp.
Cố Mang khoác vai Tịch Nhan như hai người anh em, nhỏ giọng nói: “ Tiểu Tịch, cảm ơn cô, cô vất vả rồi."
Tịch Yên làm chủ nhiệm lớp 20 nhận được rất nhiều ánh mắt chế giễu và kinh thường.
Trước đó đều nén cơn tức giận, nhưng sau này thành thói quen cũng không còn cảm thấy tức giận nữa.
Nghe Cố Mang nói như vậy khiến hai mắt cô đỏ hoe, tức giận nói: "Nếu cảm thấy cô vất vả thì làm ơn lần sau thi đừng để bị điểm 0 nữa."
Cố Mang nhướng mày, vui vẻ nói: "Được."
(Từ chương 56 trở đi mình sẽ set vip nha m.n. Truyện mình dịch cũng cực khổ lắm, không muốn người khác lấy chất xám của mình đâu. công sức thức ngày thứ đêm để dịch. mà để người khác lấy đi đăng chổ khác thì có mà tức chếc. hahhah)