Đi theo Cố Mang đến một cửa hàng tráng miệng rất nổi tiếng ở trung tâm Tinh Quang.
Lúc này Lục Dương mới tin lời nói của Sở Nghiêu và Tiểu Mập, Cố Mang thực sự thích ăn đồ ngọt.
Cô mua hai hộp bánh hạnh nhân và hai miếng bánh tam giác ô mai.
Khi Cố Mang lấy điện thoại di động ra định trả tiền, Lục Dương ngăn anh lại, đưa mã QR của anh cho người thu ngân thanh toán.
Nhân tiện cậu lấy thêm mấy cái kẹo mυ'ŧ.
Cố Mang nhướng mày, không phản bác.
"Chị Mang chúng ta cần đi mua thêm gì hay không?" Lục Dương nhận lấy mọi thứ từ tay nhân viên bán hàng.
Cố Mang nhìn xung quanh, ánh mắt lạnh lùng dán chặt vào quán trà sữa cách đó không xa, "Đi mua thêm hai ly trà sữa.
"Được thôi."
Hai người vừa quay đầu lại liền nhìn thấy ba nam nhân đứng ở phía sau, cũng không biết nhìn bọn họ đã bao lâu.
Cố Mang nhướng mày, uể oải đứng dậy.
Tần Phóng cười như không cười nhìn một nam một nữ trước mắt.
Hạ Nhất Độ cũng trong bộ dạng đứng một bên xem kịch vui.
“Anh ba?” Lục Dương kinh ngạc hỏi: “ Anh sao lại ở nơi này?
Lục Thừa Châu một tay đút túi quần, mặc áo sơ mi đen, cởi hai cúc trên cổ áo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, ống tay áo xắn lên mấy đoạn.
Lông mày và đôi mắt tỏa sáng, trên khuôn mặt không có biểu cảm gì.
Trong đôi mắt đen và sâu có vài phần lạnh lẽo.
Tần Phóng cười phóng đãng, “Yo, hai bạn nhỏ đang yêu đương à?”
Lục Dương đỏ mặt, miệng phủ nhận nói: "Không phải, bọn em chỉ đi mua đồ ăn vặt mà thôi."
Cố Mang vẻ mặt thản nhiên, dùng một ngón tay đẩy vành mũ lên, quay đầu, đút hai tay vào túi quần đi về phía quán trà sữa đằng kia.
Không quan tâm, ba người họ có quen nhau hay không, đi lướt qua Lục Thừa Châu và hai người kia.
Ánh mắt Lục Thừa Châu không ngừng rơi trên người Cố Mang, thấy cô xoay người, hai chân thon dài thẳng tắp bước về phía trước, đi theo sau cô.
Lục Dương thấy thế, cũng muốn đi theo.
Nhưng Tần Phóng đã nắm lấy cổ áo của cậu, khiến cậu tức giận, "Anh nói này Lục Dương, hãy nghe lời anh trai và ngoan ngoãn ở lại đây."
Lục Dương nhíu mày, "Anh Tần, Anh làm gì vậy?"
Khóe miệng Tần Phóng nở một nụ cười, hất cằm về phía Lục Thừa Châu.
Lục Dương nghi hoặc nhìn qua.
Cố Mang đi tới cửa hàng trà sữa trước mặt, thấp giọng nói: "Hai ly trà sữa xoài, một ly nhiều đường, một ly ba phần đường, cảm ơn.
“Được.” Nhân viên cười đáp lại, nhìn Cố Mang thêm vài lần.
Cô gái trẻ này quá xinh đẹp!
Vừa giúp cô ấy gọi món, vừa định nói thanh toán.
"Thêm một ly trà sữa xoài, thêm đường, cùng thanh toán."
Giọng Lục Thừa Châu từ bên cạnh Cố Mang vang lên, cô nghiêng đầu ngước mắt lên.
Cô gái con mắt hình dáng đặc biệt ưa nhìn, đáy mắt cao ngạo mà kiềm chế, nhưng vẫn lộ ra một chút vô tình, con ngươi trong trẻo sáng ngời, lông mày hơi nhíu lại, lạnh lùng và xa cách.
Lục Thừa Châu khóe miệng cong lên, "Tôi mời cô uống trà sữa."
Quét mã thanh toán trên điện thoại di động vào máy thanh toán.
Nhân viên cửa hàng nhìn hai người rất đẹp trước mắt này, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn.
Trời ơi, nhan sắc này cao quá!
Nhìn nhau, Cố Mang không hiểu Lục Thừa Châu muốn làm gì, vì vậy cũng cười, có chút nghịch ngợm, "Vậy cảm ơn Lục thiếu."
Cả hai người cầm trà sữa trở về chỗ lúc nãy.
“Đi ăn cơm không?” Lục Thừa Châu lại hỏi, bổ sung nói: "ở Thiên Hạ Cư"
Cố Mang nhàn nhạt nói: "Tôi chỉ xin nghỉ học 1 tiết buổi tối thôi, phải quay về trường học."
Lục Thừa Châu nhướng mày, "Bây giờ là giờ cao điểm rồi, tôi lái xe đưa em về."
Cố Mang càng ngày càng không hiểu người đàn ông này muốn làm gì, trong tiềm thức không muốn giao tiếp với anh quá nhiều, sợ bại lộ thân phận.
“Không cần.” Nói xong dừng hai giây mới nói: “Cám ơn.”
Đôi mắt đen láy của Lục Thừa Châu nhìn chằm chằm vào đôi mày trong veo xinh đẹp của cô, một lúc sau mới nói: "Không có gì."