Bắt đầu từ cạnh cửa sổ lan dần ra cửa, lần lượt đá, đẩy, đánh học sinh phía trước, sau, trái, phải và ngẩng đầu lên.
Anh thẫn thờ nhìn về hướng cửa.
Sở Nghiêu bị Trầm Hoan đánh một cái, theo hướng cô ấy chỉ, nhìn về phía cửa ra vào.
Khuôn mặt của cô gái vừa xuất hiện, anh liền thở hổn hển, thầm nói: “Nhìn đi, ở đâu ra một người có khí chất như vậy."
Cô gái lông mày quá thanh tú, con ngươi đen nhánh sáng ngời, cả người có khí chất lạnh lùng tà mị.
Mỗi một ánh mắt, đều hững hờ, nhưng lại mang theo một sự kiêu ngạo tự nhiên.
Cái khí chất ấy khắc sâu ở trong xương cốt.
"Chào mọi người mình là Mạnh Kim Dương."
"Tôi là Cố Mang."
Lục Dương nằm trên bàn, nghe thấy hai chữ Cố Mang, nhíu mày, kéo đồng phục học sinh lộ ra một con mắt, nhìn về phía trước bục giảng.
Giây tiếp theo, anh ngồi thẳng dậy, mắt mở to kinh ngạc
Mẹ kiếp, vậy mà lại là Cố Mang!
Tiểu Mập nói cô gái xinh đẹp đó là cô ấy sao?
Trong phòng học không có một người nói chuyện, mọi người đều nín thở.
Khóe miệng Tịch Yên giật giật, trong lớp cô chưa bao giờ im lặng như vậy, khi thấy những học sinh mới chuyển đến, từng người trở nên một im lặng.
Cô nhìn ba chiếc ghế còn trống trong lớp, chỉ tay: “Cố Mang, em cao, em ngồi cạnh Lục Dương, dãy thứ hai bàn cuối cùng, còn Mạnh Tấn Dương ngồi bên cạnh Thẩm Hoan, dãy thứ ba bàn ở giữa."
Lục Dương sửng sốt, quay đầu nhìn lại cô gái đang đi về phía mình.
Khuôn mặt đó thật đẹp, đôi mắt trong suốt, trắng đen thuần khiết, bao trùm một chút lạnh lùng.
Da trắng, chân dài thẳng tắp.
Nhìn thế nào cũng đều rất thu hút.
Cô ấy không mặc đồng phục học sinh, cô ấy cầm nó trên tay, bước đi thảnh thơi, lộ ra sự lười biếng và kiêu ngạo.
Rất ác, rất lạnh.
Mọi ánh mắt đều dõi theo cô không chớp mắt.
"Tôi có một dự đoán táo bạo, diễn đàn trường hôm nay nhất định sẽ nổ tung."
"Thời gian trước Cố Âm vừa chuyển đến, vừa chuyển đến đã làm cho địa vị hoa khôi của Lục Ý bị lung lay, tuần trước Cố âm cùng Lục Ý âm thầm đánh nhau, tranh giành vị trí hoa khôi, bây giờ lại đến thêm một Cố Mang, a, thật sự rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó,"
"Xin người đó, Cố mang rõ ràng có địa vị cao hơn nhiều, nhưng với khí chất đó, bá khí đó."
“Đúng vậy a, khí chất kia, thật mẹ nó mạnh. không phải muốn cùng Dương ca đánh nhau đó chứ?"
Mạnh Kim Dương cẩn thận lắng nghe những gì họ nói, cố nén cười, chào Thẩm Hoan rồi ngồi vào chỗ của mình.
Cố Mang đặt sách lên bàn, ngồi xuống thì vắt chéo chân lên.
Tư thế ngồi một cách rất kiêu ngạo.
Lông mày cụp xuống, để lại một cuốn sách hóa học, nhét phần còn lại vào ngăn bàn.
Áo khoác đồng phục được khoác hờ trên vai.
Lục Dương híp mắt nhìn cô gái ngồi bên cạnh, nhịp tim có chút hỗn loạn, cứng ngắc ngồi ở trên ghế, không dám nhúc nhích.
Tiểu mập yên lặng nhìn đại gia hỏa phía sau, lại nhìn qua thấy Lục Dương đang sửng sốt.
Trong lòng rất đắc ý.
Bây giờ tin lời hắn nói rồi chứ gì.
Phía trên Tịch Yên đã bắt đầu dạy học, học đến phần đến nguyên tố được làm cho nước biển mặn - clorua.
Trong mười phút đầu tiên của lớp học, sẽ ôn lại những kiến thức của bài cũ.
"Lấy bài kiểm tra hoá hôm qua ra, chúng ta giải vài cậu mẫu." Tịch Yên hôm qua phát bài thi.
Cố Mang không có.
Lục Dương chủ động đẩy tờ giấy còn trắng hơn cả mặt của anh vào giữa hai người, "Tôi cho cô xem."
Cố Mang liếc nhìn tờ giấy, ngước mắt lên.
Đối mặt với đôi mắt trong veo kia, Lục Dương hoảng sợ một giây, không tự tin giải thích: "Hôm qua quên viết, bất quá nghe cô dạy cũng giống như vậy."
Thật mẹ nó mất mặt.
Cố Mang nhíu mày.
Lục Dương lông mi run lên, ánh mắt né tránh.
Tiểu Mập đột nhiên quay đầu lại nhìn, kinh ngạc nói: " Vãi Dương ca, sao anh đỏ mặt vậy?"
Lục Dương lạnh lùng liếc nhìn, Tiểu Mập rụt đầu quay người lại.