Mạnh Kim Dương nghe vậy, lập tức nhíu mày lại, lo lắng hỏi: "Cậu thật sự giúp người ta đánh nhau, để kiếm tiền hay sao? vậy cậu có thị thương hay không? Cậy cởi đồ xuống để tớ kiểm tra xem có bị thương hay không?"
Cô đứng dậy định cởϊ qυầи áo của Cố Mang.
Cố Mang nắm lấy tay cô ấy, nhìn vẻ mặt lo lắng của cô ấy, cô nở một nụ cười , đôi mắt đẹp híp lại một cách lạnh lùng.
"Tôi học được một máy tính, giúp người khác làm vài phần mền, có thể kiếm tiền."
Mạnh Kim Dương nhìn kỹ đôi mắt trong veo của cô, xác nhận cô không có lừa mình, mới thở phào nhẹ nhõm, "Cậu làm mình sợ chết khϊếp."
Cố Mang choàng tay qua vai cô, bảo cô ngồi xuống, như hai người anh em nói: "Yên tâm, tôi không đánh nhau, tôi chỉ đánh ngươi thôi."
Mạnh Kim Dương: “......”
Sự tàn nhẫn của Cố Mang Mạnh Kim Dương đã nhìn thấy nó từ khi cậu ấy mới năm tuổi.
Đúng là không ai có thể làm cậu ấy bị thương được, cậu ấy không bị thương là tốt lắm rồi.
Cậu ấy vốn không phải người thích gây chuyện thị phi, trừ khi người khác kɧıêυ ҡɧí©ɧ trêu chọc cậu ấy trước.
Bị cậu ấy đánh cũng rất đáng đời.
Mạnh Kim Dương ăn một quả dâu tây khô để bình tĩnh lại, sau đó tiếp tục quay trở lại chủ đề chính, "Cố Mang, mình hiện tại thật sự đã tốt hơn nhiều rồi, không cần sống ở chỗ này nữa."
Cố Mang nhìn một vòng môi trường cấp cao của viện an dưỡng "Ở đây rất tốt, vì sao lại không muốn tiếp tục ở lại đây."
Mạnh Kim Dương nói khẽ: "Nhưng là mình muốn cùng cậu ra ngoài kiếm tiền, mình ở chỗ này sống mấy năm nay, cậu nhất định tốn rất nhiều tiền."
“Không nhiều.” Cố Mang nhàn nhạt nói.
Điện thoại đột nhiên vang lên, cô lấy ra, là tin nhắn của Lâm Sương.
【Em gái Cố , gần đây cẩn thận, Lục Thừa Châu thuê tất cả các thế lực tìm kiếm em. 】
Mạnh Kim Dương mím môi một cái vẻ mặt cố chấp, "Cố Mang, cô giúp tôi mời nhiều giáo viên dạy tôi như vậy, thực ra tôi có thể tìm việc làm thêm, một ngày cũng có thể kiếm được không ít tiền, Cố Mang bây giờ tôi có thể tự chăm sóc bản thân mình rồi."
Cô ấy không muốn tiếp tục liên luỵ đến cậu ấy nữa. Hiện tại cô cũng tự có thể chăm sóc bản thân mình.
Cố Mang giương đôi mắt trong veo nhìn cô, "Cậu thật sự muốn ra ngoài kiếm tiền sao?"
Mạnh Kim Dương trịnh trọng gật đầu, "Đúng."
Cố Mang cắn một miếng xoài khô, nhai kỹ, "Như vậy, mình tìm trường học cho cậu, cô đi thi đại học năm nay, thi vào một trường đại học tốt, học xong cũng có kiếm được rất nhiều tiền."
Mạnh Kim Dương ánh mắt nhất thời sáng lên sau đó liền ỉu xìu xuống "Đi học cũng rất tốn kém."
Đây là khoản chi phí không hề nhỏ.
Học phí cậu không cần lo, mình có.” Cố Mang chậm rãi trả lời tin nhắn, thản nhiên nói "Học phí coi như mình cho cậu mượn, đợi cậu tốt nghiệp đại học kiếm tiền rồi trả lại cho mình."
Mạnh Kim Dương vẫn còn do dự, "Vậy cô thì sao."
"Tôi? Thuê một ngôi nhà gần trường học của cậu.
Mạnh Kim Dương cắn môi, nghĩ nghĩ, "Cố Mang, chúng ta cùng nhau đến trường, cùng nhau thi đại học đi."
Cố Mang khẽ nhíu mày.
Cô sáu tuổi liền đem chương trình học cao trung học xong.
Rốt cuộc nhà trường đã cho cô ấy thôi học, bây giờ lại muốn để cô ấy đến trường, mỗi ngày dậy sớm lên lớp, làm bài thi?
Vẫn chịu sự kiểm soát của nhà trường?
Rắc rối.
Mạnh Kim Dương tưởng rằng Cố Mang ghét việc học, hăng hái nói: "Nếu cậu sợ học, mình có thể dạy kèm cho cậu."
Cố Mang nhìn cô một lúc lâu.
Không rõ có đồng ý hay không.
Mạnh Kim Dương nhìn không hiểu, lại sợ cô không đồng ý, lo lắng siết chặt đầu ngón tay, cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Cố Mang, mình nợ cậu quá nhiều rồi, mình không muốn cậu hy sinh vì mình thêm nữa."