Minh Thành.
Khi Lục Thượng Cẩm đón Cố Mang và Cố Tứ thì trời đã tối.
"Cố Mang, Cố Tứ các cháu đến rồi!"
Lục Thượng Cẩm kích động hai tay đều run rẩy, suýt chút nữa nhịn không được cúi đầu khom lưng đi đỡ hai vị đại lão này.
Cố Mang đút hai tay vào túi áo khoác đen, bình tĩnh nói: "Chú Lục, chú không cần khách sáo như vậy."
"Không không không, vẫn phải khách khí một chút, ta gắp một chút khó khăn, vẫn nhờ cháu giải quyết giúp chú."
Lục Thượng Cẩm đích thân mở của xe cho Cố Mang, cấp dưới của ông ta nhìn ông ta một cách khó hiểu.
Cô gái này là ai mà giám đốc của họ phải cung kính như vậy?
Nhìn bọn họ còn chưa trưởng thành, những chuyện mà giám đốc bọn họ nghỉ là khó khăn, cô ấy có thể xử lý được sao?
Cố Mang gật đầu với Lục Thượng Cẩm, "Yên tâm."
Quay lại đưa Cố Tứ lên xe.
...
Lục Thượng Cẩm sống trong một căn nhà ở trung tâm thành phố, cổng sắt cao và nặng, can nhà có phần uy nghiêm.
Người hầu ra mở cửa.
"Chúng ta đến nơi rồi."Lục Thượng Cẩm lại tự mình mở cửa xe, dẫn đường cho bọn họ.
Cố Tứ mang theo một chiếc ba lô lớn màu đen cực kỳ không hợp với mình, đi theo Cố Mang, Cố Mang đang uể oải đi phía trước, dùng máy điện thoại chơi game.
Giống như một đứa nhỏ đáng thương bị ngược đãi.
Lục Thượng Cẩm không nhịn được nói: "Cố Tứ, có cần chú Lục cầm cái ba lô này giúp cháu hay không?"
Cố Tứ xua tay nói một cách đầy tự hào: "Không cần, tôi có thể tự cầm đồ của chị gái tôi, giúp chị gái cầm đồ đó là niềm vinh hạnh của tôi!"
Lục Thượng Cẩm liếc nhìn Cố Mang đi phía trước không quay đầu, khéo môi giật giật.
Cố Tứ giật mạnh quai ba lô nặng trịch của mình, bình bịt, bình bịt chạy đuổi theo Cố Mang.
Bên trong nhà.
Vợ của Lục Thượng Cẩm là Lâm Chu đang ngồi trên ghế sa lon, nhìn thấy một nhóm người đi vào, liền đứng dậy tiếp đón họ.
"Đã về rồi sao." Lâm Chu cởϊ áσ khoác cho Lục Thượng Cẩm, biểu cẩm không được tự nhiên chào hỏi Cố Mang. "Cô Cố."
Cố Mang rời mắt khỏi màn hình điện thoại, nhếch môi, chào hỏi lại Lâm Chu một tiếng: "Bà Lục."
Rõ ràng đôi lông mày và đôi mắt thanh tú như vậy, nhưng nhìn thế nào cũng có chút quỷ dị.
khoé môi có một nụ cười nhếch lên, lộ ra vài phần lạnh lùng.
Lâm Chu đã sớm cho người điều tra về Cố Mang, trong tư liệu điều tra được, Cố Mang là một cố gái thường xuyên ẩu đã đánh nhau, trốn học như một thói quen.
Điều duy nhất không thể bàn cải là ngoại hình cực kỳ nổi bật của Cố Mang.
Bà vẫn không thể hiểu được, tại sao chồng bà lại quen biết với một người như vậy!
Còn để cho loại người này sống ở trong nhà!
Để cô làm hư Lục Ý Hoà, Lục Dương thì phải làm sao!
Lục Thượng Cẩm không phát hiện ra vẻ bất mãi trong mắt của Lục Chu. Liền đem tay áo cởi ra, cuộn lên một chút, nói: "Cố Mang hôm nay cũng đã muộn rồi, cháu cùng Cố Tứ đi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta lại nói chuyện"
Cố Mang bắt một phát vào đầu đối thủ trong game, thản nhiên đáp: "Được."
...
Các phòng trên tầng ba đều rất lớn. Có thể thấy rằng no được chuẩn bị một cách rất kỷ lưỡng. Mọi thứ đều rất đầy đủ. Cố Tứ tuổi còn nhỏ. Lục Thượng Cẩm đã sắp xếp hai cái giường trong một căn phòng. Thuận tiện để cho hai chị em bọn họ chăm sóc cho nhau.
Đích thân Lục Thượng Cẩm dẫn hai ngươi bọn họ lên phòng, hắn nói: "Cần gì cứ trực tiếp nói với tôi, hai người đừng có khách khí."
Cố Mang chơi game xong, tuỳ tiện ném điện thoại lên trên giường, uể oải hỏi: "Chuyện của Cố Tứ khi nào sắp xếp xong?"
"A? Chuyện gì có liên quan đến em vậy." Cố Tứ một mặt khó hiểu.
Lục Thượng Cẩm xoa xoa cái đầu tóc xoăn của Cố Tứ, nói: "Thằng bé tuổi còn, thủ tục khá là phiền toái, đợi thêm hai ngày, hắn là không còn vấn đề gì."
Thấy không ai thèm trả lời câu hỏi của mình, Cố Tứ cũng không thèm hỏi lại lần nữa.
Cố Mang nói: "Được vậy thu xếp xong xuôi, đến lúc đó chúng ta hãy nói đến chuyện của chú."
Lục Thượng Cẩm hừ một tiếng, "Này, chú nói này Cố Mang, cháu đồng ý giúp chú, chú cảm kích cháu không hết, sao còn sợ chú Lục lừa cháu chứ?"
Cố Mang mặt không chút cảm xúc quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng.
Cô chộp lấy ba lô, lục lọi mọi thứ bên trong, làm cho mọi thứ bên trong rơi ra trên giường.
Ngoài máy tính và điện thoại di động, còn một một loạt thứ kỳ lạ.
Cô ấy đặt máy tính lên bàn và ngồi khoanh chân trong tư thế một ông chủ lớn.
Cố Tứ đoán chừng học được từ cô ấy! Tính tình rất kiêu ngạo.