Bây giờ, tình cảnh của Lục Từ lại trở về như lúc trước, không, thậm chí nó còn nghiêm trọng hơn hơn nhiều so với trước kia nữa.
Trước kia, khi Ngụy Vi bắt nạt cậu, vẫn còn có người dùng ánh mắt sáng rõ mà nhìn cậu. Nhưng bây giờ, ánh mắt bọn họ nhìn cậu cứ như thể đang nhìn thấy thứ một thứ gì đó bẩn thỉu lắm vậy.
Đúng là Beta bò ra khỏi xóm nhà lá, chuyện gì cũng có thể làm được.
Đàn chị Tô Kiều cao quý chắc chắn đã bị Lục Từ lừa rồi!
Lục Từ ôm sách vở đi trên hành lang, hành lang được thiết kế mở để ánh nắng tùy ý rọi vào. Rõ ràng là cậu đang đi dưới ánh mặt trời, nhưng lại cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Không quan trọng, miễn là cậu có thể chịu đựng được đến khi tốt nghiệp, gia nhập quân đội... "Ào" một tiếng, một chậu nước từ phía trên đổ xuống phía Lục Từ.
Cậu thiếu niên mặc bộ quân phục màu trắng, từ đầu đến chân bị xối ướt sũng.
Cậu đứng đó, nước cứ thế thấm vào quần áo, cũng từ cổ áo mà tràn vào trong người, thậm chí còn có một ít tràn vào trong đôi giày quân đội màu đen của cậu nữa.
Cảm giác nhớp nháp dính vào da thịt cậu, chẳng khác gì ánh mắt của những người xung quanh, mang theo vẻ chán ghét vô cảm.
Ai là người tạt nước cũng không quan trọng.
Lục Từ lấy tay lau mặt, mang theo một thân ướŧ áŧ đi vào phòng học.
Không khí trong phòng học rất náo nhiệt, chỗ ngồi của cậu đang bị một đám người vậy quanh.
Mấy ngày qua, trước sau đều không có ai xung quanh chỗ ngồi của cậu cả.
Thậm chí cả những người trong lớp cũng không muốn đi ngang qua.
Vẻ mặt Lục Từ khẽ thay đổi.
Trong đám người kia, có người chú ý tới cậu. Khi người đó quay đầu lại nhìn cậu, vòng vây kia cũng theo bản năng mà tản đi.
Tô Kiều đứng ở trung tâm đám đông nhìn qua, chú ý đến những vết nước trên khắp người cậu thì mày cô cau lại.
"Sao lại ướt hết rồi?"
Lục Từ nắm chặt quyển sách trong tay, thấp giọng nói: "Bị người ta tạt nước."
Biểu cảm của Tô Kiều đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Tôi sẽ kiểm tra báo cáo giám sát và báo cáo với giám đốc. Còn gì nữa không? Ngoài nước bắn tung tóe."
Phòng học lâm vào cực kỳ yên tĩnh, Lục Từ mở miệng, cuối cùng nuốt xuống nói: "Không có."
“Ân.” Tô Kiều gật đầu, sau đó hỏi: “Tối nay đi làm sao?”
"Ừm."
"Anh đưa em đến đó, đợi cậu ở cổng trường."
Tô Kiều nhớ rằng vì đoạn video ngắn này, Lục Từ đã bị quấy rối trên xe buýt.
Là một học viên quân sự, Lục Từ rất mạnh mẽ, cậu ta đâm một người bằng dao găm.
Loại hành vi này nhiều nhất sẽ bị đánh giá là tự vệ quá mức, nhưng vì hoạt động bí mật của Cố Phỉ Thanh, Lục Từ sắp phải đối mặt với hơn mười năm tù.
Nếu tương lai của cậu ta bị hủy hoại, cuộc sống của cậu ta cũng sẽ bị hủy hoại.
Lục Từ cuối cùng đã chọn thỏa hiệp, nhưng cậu không ngờ rằng cơn ác mộng của mình chỉ mới bắt đầu.
Đây là một bước ngoặt lớn trong quỹ đạo cuộc đời của Lục Từ.
Cho đến khi Tô Kiều rời đi, Lục Từ vẫn chưa hoàn hồn.
Tại sao chứ? Cô ấy chưa xem video à?
*
Sau sự cố đoạn video ngắn kia, mọi người đều cho rằng Lục Từ sẽ bị Tô Kiều vứt bỏ, nhưng hôm nay xem ra, có vẻ như mối quan hệ giữa Lục Từ và Tô Kiều vẫn rất tốt.
Rất nhanh đã tìm ra người tạt nước vào Lục Từ lúc nãy. Sau khi người đó bị nhà trường xử phạt thì cũng bị đuổi học luôn.
Nhìn qua thì sự cố video ngắn này dường như đã lắng xuống, nhưng thực tế thì không. Tuy rằng Tô Kiều không có biểu hiện gì khác thường, nhưng sự nghi hoặc trong lòng mọi người càng ngày càng thêm rõ ràng.
Bọn họ đang đoán xem khi nào thì Lục Từ sẽ bị Tô Kiều vứt bỏ.
*
Sau khi tan học, Lục Từ đứng ở cổng trường, nhìn từng chiếc siêu xe trước mặt lần lượt rời đi.
Ký túc xá của trường được miễn phí, cũng bắt buộc học viên năm nhất phải ở lại ký túc xá, còn học viên năm hai, năm ba và năm cuối là miễn phí.
Điều kiện ăn ở dĩ nhiên là không tồii, nhưng vẫn khiến đám tiểu thư và thiếu gia này chướng mắt.
Nếu không phải học viện bắt buộc học viên năm nhất phải ở lại trường thì đám thiếu gia, tiểu thư này chắc chắn sẽ không muốn ở đó đến một năm đâu.
Lục Từ cũng không biết tại sao mình lại ngoan ngoãn đứng ở đây đợi Tô Kiều nữa, trông cậu chẳng khác gì một thằng ngốc cả.
Đám học viên đi ngang qua đều quét mắt nhìn cậu một lượt từ trên xuống, sau đó mới tụm đầu lại bắt đầu bàn tán với nhau.
Lục Từ đứng đó, môi mím thành một đường thẳng, sống lưng vẫn thẳng tắp.
“Giáo viên dạy quá giờ, xin lỗi nhé.” Một giọng nói vang lên từ phía sau, Lục Từ quay đầu lại thì thấy Tô Kiều đang đi về phía mình.