Xuyên Thành Chị Gái Của Tên Cặn Bã

Chương 29 – Bị bẩn 2

"Đàn, đàn chị? Chúng tôi chỉ đùa thôi, phải không Lục Từ?" Rõ ràng là Ngụy Vi có chút luống cuống.

Lục Từ chống bàn, từ từ ngồi thẳng người dậy.

Khuôn mặt cậu lấm lem nước sốt, khi ngẩng đầu lên nhìn Ngụy Vi, hàng mi như cánh bướm khẽ rung động, trông vô cùng ngây thơ.

“Lục Từ, cậu nói gì đi.” Trên mặt Ngụy Vi mang theo ý cười, nhưng ánh mắt nhìn sang Lục Từ lại mang theo ý uy hϊếp.

Lục Từ không nói chuyện với Ngụy Vi mà cúi người đưa túi giấy đựng quân phục cho Tô Kiều: "Đàn chị, tôi giặt sạch rồi, cảm ơn."

Trong nhà ăn đột nhiên im lặng như tờ.

Trước ánh mắt chăm chú của bao người, Tô Kiều giơ tay nhận lấy túi giấy từ trong tay Lục Từ: "Không cần phiền phức như vậy."

Lục Từ cúi đầu: "Dù sao cũng là tôi làm bẩn, xin lỗi."

Cậu thiếu niên đã từng giương nanh múa vuốt bây giờ lại trở nên ngoan ngoãn đến thế.

Trong lòng Tô Kiều cũng ít nhiều đoán được một chút trò mèo của cậu, nhưng khi nhìn thấy mặt cậu đầy nước canh nước sốt đồ ăn như vậy, cô lại nhịn xuống mà không vạch trần màn xiếc nhỏ của cậu.

Cậu thiếu niên xinh đẹp dùng thủ đoạn như vậy để kiếm lấy chút bảo hộ từ cô, cũng thực sự là hành động bất đắc dĩ đi.

“Trở về tắm rửa đi.” Tô Kiều ý chỉ đến nước canh đồ ăn dính trên mặt Lục Từ.

Lục Từ gật đầu, xoay người rời khỏi nhà ăn.

Ngụy Vi nơm nớp lo sợ mà nhìn về phía Tô Kiều, sắc mặt cậu ta trắng bệch nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười.

"Đàn chị, thực sự chỉ là đùa thôi."

Tô Kiều cầm túi giấy trong tay, không nói gì, chỉ là hơi nghiêng đầu nhìn qua Ngụy Vi đang đứng bên cạnh.

Cô thở dài rồi đột ngột ra tay, dùng một tay ấn thẳng mặt Nguỵ Vi xuống khay ăn trên bàn.

Động tác gọn gàng lưu loát đến mức mọi người chỉ có thể nhìn thấy dư ảnh, mãi đến khi có tiếng va chạm vang lên, đầu Ngụy Vi đã bị vùi vào trên khay đồ ăn rồi.

Xung quanh vang lên từng tiếng hít hà, rồi trong nháy mắt mọi âm thanh đều im bặt đi.

Tô Kiều ấn đầu Ngụy Vi, bình tĩnh nói: "Tôi cũng chỉ đùa giỡn với cậu chút thôi, hi vọng cậu không để ý."

Ngụy Vi sao dám mở miệng, cả người cậu ta run run rẩy rẩy, suýt chút nữa là tè ra quần.

Tô Kiều cũng không dạy dỗ cậu ta quá mức.

Cô buông tay ra, rút khăn tay ra lau tay: “Đùa giỡn cũng phải có chừng mực thôi.” Nói xong, Tô Kiều xách túi giấy rời đi.

Ngụy Vi nhìn theo bóng lưng Tô Kiều, cả người xụi lơ trên mặt đất.

Hóa ra [TK] là cô.

*

Đoạn video Tô Kiều dạy dỗ Ngụy Vi trong nhà ăn đã lan truyền khắp trên mạng.

Ngụy Vi bị thiệt thòi, thế là đến gặp Cố Phỉ Thanh để tố khổ.

"Đàn anh, em vốn chỉ muốn dạy cho Lục Từ một bài học nho nhỏ thôi, không ngờ đàn chị lại đối xử với em như vậy. Đàn anh, thằng nhãi Lục Từ kia rất thân với đàn chị ạ? Nó còn có thể mượn cả đồng phục của chị ấy."

Ngụy Vi ngồi trên người Cố Phỉ Thanh, nhỏ giọng tỉ tê.

Tuy Ngụy Vi là Beta nhưng cậu ta lại có ngoại hình thanh tú, hơn nữa còn biết trang điểm, thoạt nhìn thì không khác Omega là mấy.

Cố Phỉ Thanh một tay ôm lấy Ngụy Vi, tay kia đang gửi tin nhắn.

Ngụy Vi liếc qua màn hình nhắn tin của Cố Phỉ Thanh, trước mỗi tin nhắn gã gửi đi đều có một dấu chấm than màu đỏ.

Cố Phỉ Thanh đang nhắn tin với ai vậy?

Người ta không để ý với gã thì thôi đi, vậy mà còn dám chặn gã nữa?

“Dấu chấm than màu đỏ này có nghĩa là gì?” Cố Phỉ Thanh dường như không nghe thấy mấy câu oán giận của Ngụy Vi, vẫn chăm chú nhìn vào điện thoại di động của mình.

"Nghĩa là, bên kia đã chặn hoặc huỷ kết bạn rồi ạ."

Cố Phỉ Thanh là con trai thứ hai nhà họ Cố, chưa từng có ai dám chặn hoặc huỷ kết bạn với gã. Những người khác muốn xin phương thức liên hệ của gã còn không có cửa cơ mà, bởi vậy, gã đúng thực là không biết nó có ý nghĩa gì.

Cố Phỉ Thanh hơi khựng người lại, sau đó đột nhiên phát ra một tiếng cười nhạo.

Cả người Nguỵ Vi vô thức run lên.

Cố Phỉ Thanh vươn tay vỗ nhẹ bả vai cậu ta như an ủi: "Đừng sợ."

"Đàn anh..."

"Cho tôi xem cái video kia đi."

Ngụy Vi cho rằng Cố Phỉ Thanh muốn trả thù cho mình, thế nên vội vàng tìm đoạn video rồi đưa nó cho Cố Phỉ Thanh xem.

Cố Phỉ Thanh xem một lần, sau đó xem lại lần nữa.

Ngụy Vi tỏ ra khổ sở nói: "Em phải tắm rửa cả mấy tiếng đồng hồ mới sạch mớ đồ ăn bẩn thỉu đó đấy. Em cảm thấy mặt mình trở nên thô ráp cả rồi, không tin thì đàn anh sờ sờ thử coi."

Ngụy Vi cầm tay Cố Phỉ Thanh, định đưa lên sờ mặt mình, nhưng Cố Phỉ Thanh đã rút tay lại, cũng tạm dừng phát video.

Video vừa lúc đừng lại ở khuôn mặt Tô Kiều.

Cô thiếu nữ mới khuôn mặt thanh lãnh, rũ mắt nhìn Ngụy Vi, trong mắt cũng không mang theo hung ác mà chỉ là cảnh cáo đơn thuần.

Cô lấy khăn tay lau lau, mười ngón tay thon dài, cổ tay cũng mảnh khảnh. Khó mà tưởng tượng được một thân hình mảnh khảnh như vậy lại có thể bộc phát ra sức lực mạnh mẽ đến thế.

"Thật sự không tồi."

Cố Phỉ Thanh đột nhiên lên tiếng.

Ngụy Vi nhận thấy Cố Phỉ Thanh có chút thất thần: "Đàn anh..." Cậu ta túm lấy tay Cố Phi Thịnh, làm nũng.

Cố Phỉ Thanh đẩy cậu ta ra, đứng dậy, vuốt thẳng bộ quân phục có hơi nhăn nhúm rồi nói với Ngụy Vi: "Tự cậu xin nghỉ học đi."

Ngụy Vi sững sờ đứng đó: "Đàn, đàn anh à..."

"Cậu đắc tội với ai chả được, cố tình lại đi đắc tội với cô ấy, hửm?" Cố Phi cười nói rồi cầm điện thoại lên, chẳng hề lưu luyến mà vừa ngâm nga một bài hát vừa đi ra khỏi phòng, để lại một mình Ngụy Vi ngồi quỳ nơi đó, mặt cắt không còn chút máu.

*

Thank bạn Xoài non chấm mắm đường đã đề cử truyện nhé :D