Xuyên Thành Chị Gái Của Tên Cặn Bã

Chương 27 - [TK] 3

Chương 27 - [TK] 3

Lục Từ đứng trước mặt cô bây giờ cũng giống như con mèo con mà cô đã nhặt được trước kia vậy. Dựa theo diễn biến của cốt truyện, Tô Kiều biết sẽ không ngừng có người tìm đến cậu.

Nhưng nếu cứ thế mặc kệ... Cũng thật sự quá tàn nhẫn.

Cởϊ áσ khoác quân trang trên người xuống, Tô Kiều tháo phù hiệu trường trên đó xuống rồi ghim vào trên ngực áo sơ mi, sau đó đưa chiếc áo cho Lục Từ.

Hai người cao cũng xấp xỉ nhau, Lục Từ mang áo khoác của cô vào, không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa cỡ.

"Cảm ơn."

Lục Từ cúi đầu nói tiếng cảm ơn, sau đó lấy cái điện thoạt di động đã cũ mèm của mình ra: "Đàn chị, chị cho tôi xin phương thức liên lạc đi, tôi sẽ trả lại áo cho chị."

Đến quần áo cũng đã cho mượn rồi, phương thức liên lạc thì có là gì đâu.

Nhưng không biết vì lý do gì, Tô Kiều lại mơ hồ cảm thấy như mình vừa bước lên thuyền giặc.

"Chăm chỉ học hành đấy."

"Ừm, tạm biệt chị."

Mặc dù trong giai đoạn này đôi khi Lục Từ có chút hung dữ, nhưng về tổng thể, cậu vẫn là một học viên ngây thơ ngoan ngoãn.

Nếu không phải là vì gặp phải những chuyện đó, cậu cũng sẽ không thay đổi thành một tên điên đầu óc cực đoan như vậy.

Tô Kiều càng nghĩ càng đau đầu, vì vậy cô đơn giản là không nghĩ về nó nữa.

Cô lên xe, lấy điện thoại di động ra để xem xét vòng bạn bè của Lục Từ.

Vòng bạn bè của Lục Từ có nền đen, bên dưới cũng chỉ có một bài đăng.

[Lớp cận chiến, cánh tay hơi đau.]

[Hình ảnh JPG.]

Nó chỉ vừa được đăng.

Vết thương trên cánh tay vẫn chưa lành sao?

Theo ký ức của Tô Kiều, phòng y tế của Học viện Hoàng Gia hẳn là phải xử lý những vết thương nhỏ như thế này chứ nhỉ.

Nhịn đi, đừng hỏi.

Nhưng mà tình trạng cánh tay cậu trông có vẻ rất nghiêm trọng.

Bản thân Lục Từ thuộc loại có khung xương mảnh khảnh, làn da trắng nõn, dù chỉ là một vết tích nhỏ thì trông cũng đã rất nổi bật rồi, huống hồ là cả một vùng bầm tím sưng tấy lớn như vậy.

Tô Kiều: [Tay còn chưa lành sao?]

Lục Từ: [Ừ.]

Tô Kiều: [Không đi phòng y tế à?]

Lục Từ: [Hôm nay tôi chưa có thời gian qua đó.]

Hôm nay?

Không phải vết thương cũ à?

Tô Kiều nhìn lại bức ảnh một lần nữa, xác định đó quả thực không phải là vết thương cũ.

Cô nhíu mày, trong lòng mơ hồ đoán được điều gì đó.

Đây có thể là kết quả của vụ bạo lực học đường vừa gặp phải hôm nay.

Lục Từ: [Đàn chị, tôi vào tiết rồi.]

Tô Kiều: [Ờ.]

Trả lời như vậy có quá thờ ơ không ta?

Tô Kiều: [Học tốt nhé.]

Sau đó, cô lại cố gắng tìm một cái emoji trông đáng yêu một chút.

Tô Kiều: [gấu trúc act cute JPG.]

Cái này có phải là hơi hoạt bát quá rồi không?

Trong khi Tô Kiều còn đang tự hỏi thì Lục Từ cũng gửi lại một cái emoji cho cô.

Lục Từ: [mèo nhỏ gật đầu JPG.]

Tô Kiều tức khắc bị tập kích.

Đáng yêu quá à.

*

Khi Ngụy Vi nhìn thấy Lục Từ xuất hiện trong lớp thì lập tức mở to mắt.

Trên người Lục Từ mặc một bộ quân phục trắng như tuyết, mặt vẫn chẳng chút biểu cảm mà bước vào, khi đi ngang qua cậu ta thì chỉ nhẹ nhàng liếc mắt một cái, mang theo sự ngạo mạn và châm chọc.

Sao lại như vậy được? Làm sao có thể!

Mặc dù mỗi người có hai bộ quân trang, nhưng trong thời gian ngắn như vậy, Lục Từ không thể quay về ký túc xá đổi qua bộ khác được.

Chẳng lẽ là được người khác cho mượn?

Toàn bộ năm nhất đều biết Lục Từ đang là mục tiêu của bọn họ, ngay cả Lương Thần - người có quan hệ tốt nhất với Lục Từ, cũng không dám tiếp xúc với cậu, còn ai dám giúp Lục Từ cơ chứ?

Vì đang ở trong lớp nên Ngụy Vi cũng không tiện trực tiếp làm khó dễ Lục Từ.

Mãi đến khi tan học, Ngụy Vi mới dẫn người chặn đường Lục Từ.

"Này, áo trên người là ai cho mày mượn đấy? Không muốn sống nữa rồi hả?"

Lục Từ bị chặn ở trong góc, cậu nghiêng đầu nhìn Ngụy Vi, lột bỏ lớp da ngoan ngoãn ở trước mặt Tô Kiều vừa rồi, nở một nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Đoán xem."

Ngụy Vi bị Lục Từ chọc giận, cậu ta túm lấy cổ áo Lục Từ, vẻ mặt hung tợn mà cảnh cáo: “Tao mặc kệ nó là ai, dù sao tao cũng sẽ không tha cho mày đầu!” Chiếc áo khoác trên người Lục Từ trực tiếp bị ném từ trên lầu xuống.

Như vậy còn chưa tình, Ngụy Vi còn đứng bên lan can, tiện tay hắt ly nước trong tay mình lên đó.

Chiếc áo khoác đồng phục màu trắng rơi trên mặt đất, còn bị tạt lên một vũng đồ uống màu nâu nữa.

Lục Từ vẫn đứng đó, khoanh tay trước ngực, nhắc nhở Ngụy Vi: "Có người thích đánh dấu một chút ở bên trong cổ áo, phòng ngừa cầm nhầm quần áo của mình."

Mặc dù Ngụy Vi không biết tại sao Lục Từ đột nhiên lại nói đến chuyện này, nhưng Ngụy Vi tin rằng trong cái học viện này, Cố Phỉ Thanh có thể che chở cho cậu ta, thế nên cậu ta cũng chẳng việc gì phải sợ.

Ngụy Vi bảo người bên cạnh đi xuống mang chiếc áo khoác đồng phục bị làm hỏng lên.

Bên trong cổ áo của chiếc áo khoác quả nhiên là đã được thêu thùa.

Đó là một cái tên viết tắt.

[TK].