Xuyên Thành Chị Gái Của Tên Cặn Bã

Chương 24 – Chị em tình thâm 3

Phòng làm việc của ba Tô rất lớn, Tô Duật Bạch vừa bước vào, ba Tô đã nói ngay: "Quỳ xuống."

Tô Duật Bạch quỳ xuống.

Sàn phòng làm việc của ông được trải thảm, Tô Duật Bạch quỳ ở đó, cũng không cảm thấy đau ở đầu gối. Cho đến khi ba Tô lấy ra ra một cây roi từ trong ngăn kéo.

Khi Tô Duật Bạch nhìn thấy cây roi kia, cậu ta không thể không tái mặt.

Cây roi này đã quất Tô Duật Bạch từ nhỏ đến lớn, cậu ta là người hiểu rõ nhất uy lực của cây roi này, thậm chí cơ thể cậu ta cũng hình thành phản ứng sợ hãi trong tiềm thức với nó luôn rồi.

Không đợi Tô Duật Bạch chuẩn bị tinh thần xong, ba Tô đã nói: "Cởϊ qυầи áo ra."

Tô Duật Bạch quỳ trên mặt đất, cởi bỏ quần áo trên cơ thể, để lộ tấm lưng trắng nõn thon chắc.

Ba Tô giơ tay lên, một roi trực tiếp quất thẳng vào lưng Tô Duật Bạch.

Một roi này ông dùng hết sức, máu bắn tung tóe khắp nơi, vết roi trực tiếp lưu lại một đường máu từ bả vai đến tận dưới thắt lưng của Tô Duật Bạch.

Tô Duật Bạch hừ lên một tiếng, đau đến cắn chặt răng.

Ba Tô nheo mắt lại, vẻ mặt âm trầm nói: "Ba không có nói chuyện chuyện Kiều Kiều gặp tai nạn xe cộ cho mẹ con biết, nếu không phải Kiều Kiều mạng lớn, hiện tại cho dù ba có đánh chết con thì cũng chẳng thể đổi về lại tính mạng của con bé."

"Con xin lỗi, ba, tất cả đều là lỗi của con."

Trước kia, Tô Duật Bạch luôn sống chết cũng không chịu nhận sai.

Nhưng hôm nay, cậu ta đã dễ dàng thừa nhận sai lầm của mình đến vậy.

Điều này khiến cho ba Tô có chút kinh ngạc, cây roi trong tay cũng theo bản năng mà dừng lại.

"Ba, ba đánh đi, đều là lỗi của con." Tô Duật Bạch nói xong liền nằm sấp xuống, hai tay chống đất, để cho ba Tô đánh càng thêm thuận tay.

Ba Tô cau mày, tay ông siết chặt lấy cây roi.

Là con trai ruột của mình, dĩ nhiên là ông cảm thấy đau lòng rồi.

Nhưng Tô Kiều mặc dù chỉ là con gái nuôi, nhưng cũng là một cô con gái đã nuôi tận mười năm.

Ba Tô giơ tay lên, ngay lúc một roi nữa chuẩn bị giáng xuống, cửa phòng làm việc đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

"Ba, con mang trà đến cho ba."

Là giọng của Tô Kiều.

"Không cần." Ba Tô nhìn thoáng qua Tô Duật Bạch, hướng ra ngoài cửa nói: "Ba không khát."

Tô Kiều cũng không rời đi mà kiên trì gõ cửa: "Ba, không thấy em con đâu, ba có thấy nó không?"

Ba Tô đã hiểu, Tô Kiều đến đây để cầu tình thay cho Tô Duật Bạch.

Lần nào cũng như vậy, khi ba Tô muốn dạy dỗ Tô Duật Bạch một trận, Tô Kiều luôn đứng ra cầu tình thay cho cậu ta.

Trước kia Tô Duật Bạch cũng chẳng hề cảm kích, nhưng hôm nay Tô Duật Bạch lại không khỏi đỏ hốc mắt. Cậu liếc nhìn ba Tô rồi hung hăng lau đi những giọt nước mắt trên mặt.

Một đứa cứng đầu như Tô Duật Bạch, cho dù bị đánh đến da tróc thịt bong cũng đều chưa từng rớt nước mắt trước mặt ông.

Ba Tô ngây ngẩn cả người, theo bản năng nói: "Đau lắm à?"

“Không đau.” Tô Duật Bạch cúi đầu, vẫn duy trì tư thế cũ: “Ba, con biết sai rồi. Từ nay về sau, con sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.”

Con trẻ có lẽ trong nháy mắt đã trưởng thành rồi.

Ba Tô cầm cây roi trong tay, đột nhiên cảm thấy vui mừng nhẹ nhõm.

"Nhớ kỹ lời con nói hôm nay, đó là chị của con. Chị em hai đứa hẳn là nên chung sống hòa thuận, ba và mẹ con sẽ không thiên vị bất luận bên nào cả. Hai đứa đều là con của ba mẹ."

Người nghiêm túc như ba Tô, có thể nói những lời như vậy đã là cực hạn rồi.

Khúc mắc mấy năm nay luôn nghẹn trong lòng của Tô Duật Bạch đột nhiên liền tiêu tan.

Cậu ta thực sự rất ghen ghét khi ba mẹ cậu ta quá mức thiên vị Tô Kiều, nhưng giờ quay đầu nhìn lại, còn không phải là do cậu ta quá cố chấp hay sao.

Là bởi cậu ta cho rằng tình thương của ba mẹ chỉ nên thuộc về mình, dù chỉ là một mẩu nhỏ cũng không muốn chia cho Tô Kiều.

Không phải là ba Tô mẹ Tô không công bằng, mà là vấn đề của chính cậu ta.

"Con hiểu rồi, ba."

Thấy Tô Duật Bạch đã có thái độ nhận lỗi tích cự, hơn nữa còn có Tô Kiều cố tình đứng ngoài cửa muốn cầu tình, ba Tô mới gật đầu nói: "Mặc quần áo xong thì ra ngoài đi."

*

Khi Tô Duật Bạch ra khỏi phòng làm việc của ba Tô với đôi mắt đỏ hoe, Tô Kiều vẫn đang bưng khay trà đứng ở trước cửa.

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tô Duật Bạch, cô sững người.

Không thể nào? Cô mới chậm rồi? Bị đánh đau đến mức phát khóc luôn hả?

Thật ra... Tô Kiều đã cố ý đến chậm một chút. Nguyên thân quả thực là bởi vì Tô Duật Bạch mà chết. Tô Duật Bạch xứng đáng bị đánh cho một trận lắm.

Nhưng từ góc độ của nguyên thân mà suy xét, cô nhất định phải ra mặt ngăn cản.

Đó là lý do tại sao Tô Kiều lại bưng khay trà xuất hiện ở cửa phòng làm việc như thế này. Nhưng vì chút tư tâm nên cô đến muốn một phút.

Thằng nhóc hư đốn này vẫn cần bị đánh một chút mới được.

Bây giờ, nhìn từ vết máu chảy ra từ lưng của Tô Duật Bạch, cậu ta quả nhiên đã bị ba Tô quất roi rồi.

Bộ quân phục màu trắng rất dày nhưng vẫn bị vết máu bên trong thấm ra, hiển nhiên là ba Tô đã đánh không nhẹ.

Tô Kiều cảm thấy có chút chột dạ.

"Bị đánh? Có đau không?"

Tô Duật Bạch lắc đầu.

Tô Kiều lấy từ trong túi ra một lọ thuốc mỡ rồi đưa cho Tô Duật Bạch.

"Thuốc mỡ đấy, về tự mình bôi đi."

Trước đây, thuốc mỡ mà Tô Kiều đưa cho Tô Duật Bạch sẽ bị đại thiếu gia này ném vào thùng rác.

Nhưng hôm nay, vị đại thiếu gia này lại đỏ bừng mặt nhận lấy, còn nhỏ giọng như muỗi kêu mà nói: "Cám ơn chị."